Long hóa một khả năng đặc biệt của long tộc, long hóa giúp cho long tộc trở về hình thái lẫn sức mạnh nguyên thủy của mình, tăng đáng kể về sức mạnh và khả năng phòng thủ của bản thân.
Khi long hóa mỗi cá thể của long tộc sẽ mọc ra một sừng bên trên đỉnh đầu đây chính là dấu hiệu của từng cá thể long tộc khi long hóa.
Ngoài ra long tộc không sử dụng linh lực như những người khác mà sẽ chuyển hóa nó thành long lực với sức mạnh vượt trội nhưng cũng vì thế mà tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn so với người khác.
Mỗi cư dân long tộc khi sinh ra sẽ có một loại long lực riêng nó khá giống với việc phân chia cấp độ tu luyện của người luyện hồn vậy nên long tộc cũng có một thang màu để chia và so sánh mạnh yếu của long lực đó là.
Lam - lục - nâu - vàng - đỏ gồm năm thang màu màu từ yếu đến mạnh dần lên, thang màu của long lực cũng chính là màu sắc khi long hóa tạo thành vảy rồng.
Ngoài ra vảy của long tộc còn là một vật liệu để chế tạo bảo vật cao cấp đầy ngon nghẻ khiến rất nhiều người thèm muốn, nhưng khi nhìn vào sự khủng bố của long tộc ai nấy đều lắc đầu ngao ngán, dù có vẻ thơm đấy nhưng bọn họ không có ngu.
Biết được điều đó long tộc đã sử dụng vảy của mình để kiếm được một khoản tiền lớn vì vảy của bọn họ có thể tự tái tạo theo thời gian, hàng năm long tộc sẽ bán cho kinh đô hội một vài số lượng nhất định đa phần đều là vảy của nhưng vị long vương cho đến long đế.
Kinh đô hội với lòng đam mê về chế tạo tất nhiên sẽ không bỏ qua một vật liệu cao cấp như vảy rồng vậy nên thường bỏ một cái giá vô cùng lớn hoặc sử dụng bảo vật để trao đổi, nhưng bảo vật được chế tạo từ vảy rồng đã phần sẽ không được tung ra thị thường bởi số lượng có hạn.
Vậy nên những con hàng béo này sẽ được bán cho một số thế lực lớn trong nước vì họ cùng giàu và cũng chịu chị câu nói có tiền có tất cả đã đúng trong trường hợp này,.
Lâm Thần lúc này đang ôm đống vảy long cu trong áo cả cơ thể lúc này bị thành chủ Lý Khai Thiên xách lên trông như tử tù bay vèo trong gió với tốc độ cực nhanh.
"Ngài đưa ta đi đâu vậy!?" Lâm Thần bị xách đi như một con chó nói.
"Về nam thành!" Lý Khai Thiên nhẹ nói.
"Qua đó làm gì? đang yên đang lành!"
Hắn lúc này bị xách đi bay vút khá là là sợ, từ đây mà rơi xuống thì hắn chết chắc.
"Ta nghi ngờ long tộc bọn chúng đang có âm mưu gì đó?..vậy nên khoảng thời gian này ngươi hãy ở yên trong nam thành nơi đó an toàn hơn".
Nghe thành chủ nói Lâm Thần mới nhớ ra hắn cũng chưa từng đụng chạm gì đến long tộc vì sao bọn chúng lại nhắm vào mình chứ thật là khó hiểu.
Tại long tháp tháp chủ Long Cu lúc này đang ngồi trên ngai tay cầm một bịnh đá trườm lên mặt cay cú.
"Long lực con mẹ nó! Long cái nhót!"
Long Cu lúc này đang ôm mặt vì bị thành chủ nam thành đấm toét mỏ vừa đau vừa cay vốn tưởng kèo thơm hóa ra kèo thúi.
Reng reng...
Ngay lúc đó một tiếng chuông vang lên cắt ngang sự tức giận của gã thấy có tiếng chuông Long Cu vội vàng chạy lại giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
"Alo! Sếp hả" lúc này giọng Long Cu rén ngang vang lên.
"Chuyện ta giao cho ngươi làm đến đâu rồi!" Có Giọng khàn khàn từ phía bên kia đáp lại.
"Dạ!..dạ!..em đã tìm được manh mỗi rất nhanh sẽ tìm được thưa sếp!"
" được thôi! Nhớ lấy vị trí tháp chủ này còn hay không là do ngươi đó!"
"Dạ...! Sếp"
Long Cu đặt máy xuống cả cơ thể gã tỏa ra một chút tia lạnh hô to.
"Người đâu?! Dù có lật tung cả nam thành lên cũng phải tìm ra kẻ có hoàng kim Long lực!"
Trở lại với Lâm Thần sau một trạng đường dài lúc này hắn đã tới nam thành, đó là một tòa cung điện sang trang bốn bề bị chắn bởi tường thành cao hàng chục mét dày cộp.
Thành chủ khi này bay qua bức tường dừng ngay giữa tòa cung điện sau đó ném hắn xuống như quăng rác.
Bụp...
Lâm Thần bị choáng khi vẫn còn đang ở trên không chung nên khi bị ném đi hoàn toàn không có cách phản khán mặc cho mặt mình cắm xuống đất một cú đau điếng.
"Từ giờ hãy ở lại đây! Chính ta sẽ là người dạy ngươi cách tu luyện lẫn khả năng thực chiến!"
Lâm Thần nằm im trên thầm đất chửi trong lòng "lão già thối!" Hắn vốn nghĩ đến đây để nghĩ dưỡng hóa ra đếch phải bèn càu nhàu.
Thấy Lâm Thần dường như có điều muốn nói thành chủ lúc này trừng mắt "sao? Không chịu hả?".
Bớt chợt có một tia điện xoẹt ngang làm hắn hú hồn đứng dậy vẫy tay "không! Ta không có ý kiến!".
Vị thành chủ lúc này gật đầu sau đó bay đi lúc này hắn mới dám thở mạnh một hơi, thầm mắng tên cáo già đợi ngày ta trở thành chúa tể có vặt đầu gã không.
Trời lúc này đã tối nên hắn cũng lủi hủi bước đi tìm chỗ nghỉ ngơi, tòa thành rộng lớn nhưng không hề có một ánh đèn làm Lâm Thần vừa đi vừa mày mò vì không nhìn thấy gì.
Trong đoạn đường tối lúc này có một căn phòng đang sáng đèn thu hút sự chú ý của hắn bèn lần theo ánh sáng đi tới, là một căn phòng hơn nữa còn không khóa cửa làm hắn vui mừng vì đang không biết đi đâu.
Lúc này hắn đã đi tới đứng trước căn phòng ngay lập tức hai mắt mở to vì bên trong là cảnh tượng một cô gái đang trần truộng thay đồ bên trong đó là Lý Nhu Nhi đối thủ trước đó của hắn.
Nàng lúc này đang không lấy mảnh vải che thân cả cơ thể trắng nuột hiện ra trong mắn hắn vẫn là gương mặt mái tóc dài đó, bộ ngực trắng hồng vừa vạn nắm tay hai đầu ti mới nhú của tuổi dậy thì, cặp chân dài miên man bờ mông căn tròn uốn lượn.
Nhu Nhi nàng lúc này trên tay cầm một chiếc khăn lau nhẹ qua mái tóc bồng bềnh nàng lúc này nhìn qua cánh cửa liền phát hiện thấy Lâm Thần đang đứng trước của toàn thân lấm len vì bụi đất, rồi nàng lại nhìn xuống cơ thể mình sau đó lại nhìn ra cửa bốn mắt khi này nhìn nhau. Rồi lúc này hai má của nàng ửng hồng hét toáng lên.
Ạch!
Thấy Nhu Nhi nhìn mình như người sắp chết với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình bất giác cả người lạnh toát.Nàng lúc này lấy tay che đi bầu ngực hai chất khép chặt vắt tréo vào nhau để che đi nhúm có nom nới mọc ánh mắt vẫn nhìn hắn.
Lâm Thần thầm than hắn mà biết ở đây có người thì đã không mò vào rồi bèn xoay người ba chân bốn cẳng chạy đi ở lại nữa chắc chắc chết không yên.
Giữa quảng trường tòa thành lớn bóng tối nhàn nhạt mây mù che khuất ánh trăng bóng hình Lâm Thần vừa chạy vừa giơ tay hét lớn, theo sau là Nhu Nhi nàng lúc này toàn thân bóc một lớp khăn tắm trên tay đang cầm một con dao thái đuổi theo hắn.
"A...thành chủ! Cứu ta!" Lâm Thần thở dốc hét lớn.
Vỗn đến đây để lãnh nạn nhưng có lẽ tình hình không khả quan lắm ở đây e là còn khó sống hơn.
"Ngươi! Đứng lại! Hôm nay ta phải móc mắt ngươi!" Nhu Nhi một tay cầm lấy chiếc khăn đang quấn lấy người tay còn lại hướng con dao về phía hắn đuổi giết không ngừng.
"Cô đừng đuổi nữa ta thề là chưa xem thấy gì! Ngực mông đều chưa nhìn qua!" Lâm Thần tái mặt vừa chạy vừa bào chữa cho bản thân.
Nhu Nhi đỏ mặt "ngươi!...còn nói nữa! Xem ta có giết ngươi không!?".
"Ta thề! Ta thề!" Đừng đuổi nữa.
Dưới ánh trăng một chạy một đuổi không ngừng nghỉ...
Bắc thành một tòa thành rộng lớn xa hoa diễm lệ trái ngược hoàn toàn với nam thành
Giản dị yên tĩnh, bên trong bắc thành một hồ nước rộng lớn xuất hiện phẳng phất ánh trắng chiếu xuống mặt hồ xanh thẳm.
Quyết Chí đứng giữa hồ ngồi bệt trên một lá sen rộng trừng hai mét toàn thân mơ hồ xuất hiện một làn khói xám mờ ảo.
"Sư phụ! Ma là gì thần là gì?"
Có giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu hắn
"vậy đối với con thế nào là tốt như nào là xấu?"
Quyết Chí trầm lắng suy nghĩ rồi nói "hại người là xấu! Cứu người là tốt!"
"Bản chất của thần và ma cũng vậy!? Nhưng ma không nhất thiết phải xấu và thần không nhất thiết phải chính trực trong sáng!"
"Vậy vì sao sư phụ phải bắt con trở thành ma!"
"Ta không ép buộc con mà thứ ta có thể dạy cho con chỉ có con đường ma đạo việc là thần hay mà vẫn phải phụ thuộc vào con!"
"Nhưng cuối cùng đích đến của con chỉ có một!"
Quyết Chí bất ngờ "đó gì sư phụ!"
"Thiên hoặc một kẻ vô danh một viên đá lót đường!"
"Sư phụ con luôn tự hỏi thiên rốt cuộc là gì và vì sao ai ngay cả ngài cũng muốn có được nó!"
Ma thần suy tư "Ta muốn trở thành thiên để thay đổi thế giới và ta mong con có thể vì nó mà không ngại đấu tranh, đặt chân vào một cuộc chiến dù biết không thể thành công mà hi sinh!"
"Ở một thế giới nào đó vẫn luôn tồn tại những quy tắc những thứ không thể thay đổi" Ma Thần nhẹ nói giọng nói đượm buồn.
"Vậy tại sao dù biết trước nhưng vẫn phải làm!" Quyết Chí càng khó hiểu hắn không biết và không biết gì.
"Vì sao?! Vì hi vọng!"
Trầm lắng mọi thứ rơi vào tĩnh lặng....
Long Thành.
Bên trong một căn hầm nhỏ tiếng những giọt nước rơi tí tách thấm xuống mặt đất có giọng nói nhẹ vang nhìn về phía một thiếu niên đang nằm trên một chiếc gường đá xung quanh là những thiết bị tiên tiến đang không ngừng cung cấp năng lượng cho cơ thể thiếu niên.
"Bằng vào thiên phú của hắn và cơ thể của long tộc chúng ta sẽ tạo ra một cỗ máy hủy diệt!"
"Thế giới này đã quá nhu nhược vậy nên hay để máu tươi nhuộm đỏ bầu trời!".
"Đại Lâm Vũ hãy dùng chính thiên phú của người và cơ thể của long tộc lấy lại huy hoàng!".
Tại nơi nào đó bầu trời tựa như màu đỏ máu xung quanh tất cả trông như bình địa chất đầy những bộ xương khô và từng dòng máu tươi sền sệt trên mặt đất, mùi tanh chua nồng nặc xông lên mũi.
Tưởng chưng như chẳng thể có thứ gì tồn tại được thì lại xuất hiện một căn nhà nhỏ mục nát không có ngói che, bên trong ngôi nhà bóng dáng một gã trung niên vơi gương mặt hoàn mỹ đang ngồi trên một chiếc ngai.
Trên cơ thể gã là những vết dao kéo giống như được ghép lại bởi nhiều mảnh khác nhau trông vô cùng kì dị, trước ngực hắn là một cái lỗ sâu đen ngòm tựa như lỗ địa ngục dáng thế, đối diện gã là một lão già mãi tóc bạc phơ đang quỳ một cách cung kính.
"Quân chủ! Vết thương do Thiên vũ thần đế vẫn không ngừng tàn phá cơ thể ngài sao?"
Gã trung niên đôi mắt khẽ nhiu vì đau đớn đôi tay sơ lên trước ngực nói " nó vẫn luôn tàn phá cơ thể ta!"
"Vậy tiếp theo ngài có dự định gì?!"
"Ta đang cần một mảnh ghép còn thiếu và hắn chính là thứ mà ta cần!" Nói rồi liền giơ tay ra hiệu cho lão già kia lui xuống.
Trong căn phòng nhỏ hẹp gã trung niên nhẹ nói "Đại Lâm Vũ ngươi chính là mảnh ghép cuối cùng mà ta đang cần, chỉ cần có nó sẽ không ai ngăn cản được ta nữa!".