Tại căn phòng nhỏ Cô Nguyệt uể oải vươn vai đón ánh nắng bình minh đang chiếu xuống đôi mắt to tròn long lanh khẽ mở cả cơ thể mệt mỏi ngồi dậy nhìn về phía chiếc bàn nhỏ xếp trong góc mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng hai gò má ửng hồng.
Nàng thầm cố nghĩ lại những gì xảy ra tối hôm qua, nghĩ lại cảm giác trong cơn say có một đôi tay săn chắc ôm mình về phòng, có bàn tay nhẹ nhàng cầm chiếc khăn tay lau qua khuôn mặt trắng hồng như ngọc cảm giác đó vừa ngại vừa vui.
Ngại vì bị hắn học trò của nàng ôm về phòng vui vì thấy hắn quan tâm đến mình trong vô thức nàng tiến lại phía hắn tay cầm một chiếc chăn cuốn lên vai hắn nhìn người học trò đang ngủ say trên bàn đôi mắt long lanh chớp nháy nhìn ngắm một hồi rồi liền quay trở về phòng.
Đứng trước gương nàng mới phát hiện cơ thể mình đang vô cùng gợi dục áo hở cúc để lộ bộ ngực căng tròn quá cỡ, váy bị kéo lên nhăn nheo xộc xệc để lộ đôi chân dài trắng nón hồng hào bất giác cả cơ thể nóng lên, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường cho rằng mình quá say nên vậy đâu biết rằng đó là do cậu học trò của mình gây ra đâu.
Bàn tay tinh xảo thon gọn vuốt nhẹ lên mặt nàng cảm nhận được cái mùi ngai ngải vấn còn vương và cho rằng đó là mùi rượu, vội vàng đi vào phòng tắm đứng bên trong cả cơ thể trắng nuốt lúc này lộ ra trong làn nước ấm, tiếng nước chảy róc rách vang lên làm Lâm Thần thức giấc nheo mắt nhìn về phía cửa kính mờ ảo đang cố giấu đi một tuyệt sắc giai nhân.
Dù trông có vẻ khá là mờ nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ từng đường nét sắc xảo trên cơ thể của cô, bên trong căn phòng cô nguyệt lúc này ưỡn ngực để làn nước ấm ngóng chảy thắng xuống hai bầu ngực mình, nước cữ chảy từ trên dần dần đi xuống tiến đến nơi có một bãi cỏ đen tuyền đang che đi thứ tuyệt diệu.
Qua bao lâu sau cô Nguyệt nhẹ nhàng bước ra trên cơ thể đã sớm được cuốn bằng lớp vải mỏng trắng tinh, bất giác phát hiện Lâm Thần đã tỉnh hơn hết còn đang chăm chú nhìn mình nàng giật mình do cơn say nàng quên mất trong phòng không chỉ có mối mình mà còn thêm một người nữa bèn gượng nói.
"Em tỉnh rồi sao!?"
Lâm Thần vẫn nhìn sau đó nhẹ nói "dạ! Em mới tỉnh?"
Cuộc trò chuyện chỉ qua loa vài câu sau đó cô liền đi vào phòng thay đồ lấy ra một bộ váy dài mặc vào rồi nhanh chóng rời đi, Lâm Thần nhìn bóng lưng cô rời đi liền tiến vào nhà tắm cởi bộ đồ trên người ra bắt đầu xả nước trong làn khói trắng hắn ngửi ra được mùi hương cô Thoang thoảng trong đầu hắn suy diễn về viễn cảnh hai người trần trụi tắm cùng nhau.
Nhưng chẳng thể được lâu lúc này Lâm Thần rời khỏi nhà tắm tiến về bàn làm việc hắn muốn hoàn thiện bộ hoàng kim thánh giáp này trong hôm nay.
Ở sân trường lúc này Sự, Trung, Lâm, Như Ngọc cùng tất cả học viên năm nhất đang bắt đầu một công việc nào đó có người xếp ghế, tay cầm băng rôn, người khiêng bàn công việc không nhanh không chậm phải đến chiều mới hoàn thiện xong.
Trung đang xếp bộ bàn ghế thấy Sự bên cạnh liền hỏi "Ê mày! Mấy ngày nay thằng Thần đi đâu không thấy xác nó nhề?"
Lâm thấy thế cũng liền tren ngang "ừ! Tao cũng thấy vậy hôm nọ gặp nó đi mua cơm sườn mà mua tận hai hộp là tao thấy nghi nghi rồi!"
Trung tiếp lời "cái thằng này sĩ gái bỏ anh em!"
Nghe Trung nói Như Ngọc cũng liền lắng tai nghe nàng dạo gần đây thấy hắn không lên lớp nàng cũng khá lo lắng.
Sự phì cười "nó cả tháng nay đến phòng cô Nguyệt bảo là làm cái gì đó tao cũng không rõ nữa!"
Cô Nguyệt Như Ngọc thầm nghĩ nếu như hắn thật sự ở đó thì tại sao lại không lên lớp cô Nguyệt là chủ nhiệm lớp mà, quả thực mấy ngày đầu Nguyệt có gọi nhưng cái tên này không chịu đi vả lại hắn còn thông mình hơn cả nàng thì lên lớp học cái gì?, lên phá thì nghe được.
"Ồ...!" Hai thằng Trung,Lâm thốt lên.
"Vậy chiều qua chơi với nó đi!" Lâm nói.
"Mang rượu qua!" Sự đáp.
Nói rồng cả ba thằng cười phá lên rồi vui vẻ tiếp tục làm việc....
Trong căn phòng Lâm Thần lúc này vẫn đang miệt mài cặm cụi chế tạo các hạt hoàng kim trên bàn hiện tại còn khá ít nên hắn đành dừng tay nghỉ ngơi một chút để tối làm tiếp cái công việc này hành hắn suốt cả tháng trời này cuối cùng cũng gần xong làm hắn háo hức không thôi, bởi khi chúng ta càng đặt nhiều thời gian tâm huyết vào một thứ gì đó mà khi có kết quả trong lòng liền thấy hưng phấn vô cùng.
Sau khi nghỉ tay chưa lâu thì bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng gõ cửa dù mệt mỏi nhưng vẫn lết cái thân ra, là ba thằng bạn trời đánh của hắn mặt ai nấy đều tươi cười, trên nay cầm vài ba lon bia kèm theo đó là một bịch đậu phộng.
Hắn hí hửng mời ba thằng vô nhà dù đây không phải nhà của hắn, cả ba người Sự,Trung,Lâm hớn hở đi vào ngồi bệt trên ghế làm bằng nệm vô cùng thoải mái ở đây có đầy đủ tiện nghi hơn kí túc xã mà họ thường hay ở.
Sau khi ngồi xuống cả bốn người bắt đầu khui bia ăn đậu phộng tiếng cười đùa vang khắp phòng, Lâm Thần cũng kể cho bọn họ nghe khoảng thời gian sống ở đây như thế nào có bị bạo hành, hấp diêm thiếu đói hay không tất nhiên là trừ tối qua.
Lâm Thần còn kể cho họ nghe việc mình đã đột phá binh sĩ cấp một khiến cho cả ba thằng tròn mắt bất ngờ, bất ngờ không phải vì hắn tu luyện nhanh mà là do hắn thật sự có thể tu luyện được vì tư chất không thì ai cũng biết mà, Lâm Thần cũng đã biết đươc Sự hiện tại đã là cấp ba đang nằm trong top mười của lớp về phần hai người Lâm,Trung thì đều đã cấp hai vượt xa so với hắn.
Vì mải cười đùa mà lúc này trời cũng đã tối nên ba thằng Sự,Trung và Lâm xin phép rời đi không quên nhắc nhở cho hắn mai là ngày khai mạc đại hội vũ lực....võ học.
"Mai nhớ đến sớm, tao đợi mày ở phòng!" Sự nói.
"Được! Mai tao sẽ qua" Lâm Thần vui vẻ đáp.
Nhìn ba người bọn họ rời đi Lâm Thần hắn cũng nên quay lại công việc rồi bèn dọn dẹp bãi chiến trường một lúc rồi quay lại công việc của mình.
Cô Nguyệt hôm nay về muộn khi mà đêm khuya mới có tiếng mở cửa phát ra cô nhìn vào trong góc thấy học trò của mình vẫn đang ngồi trên xe lăn cặm cụi làm việc bèn không rảnh làm phiền nên nhẹ bước về phòng.
Lâm Thần lúc này ngồi đó về cơ bản thì đã làm xong, hắn cũng biết cô Nguyệt đã về nhưng lại thấy không vui khi cô vẫn còn tỉnh, có lẽ cái cảm giác kia đã khắc sâu vào lòng hắn nên hắn muốn cô say, say để đừng trách móc những gì mình đã làm.
Nhìn vài đống Hoàng kim trong bao tải Lâm Thần mỉm cười giơ cánh tay ra ngay lập tức các hạt hoàng kim tụ lại thành một đôi giầy vàng sáng chói trông vô cùng đẹp mắt đây là Hoàng kim thánh giáp được cải tiến và có được một cái tên mới là hoàng kim chiến cơ nghe kiêu hơn hẳn nhưng giày thì giúp ích được gì thì hắn không nói, không muốn cho ai biết.
Cầm đôi giày trên tay hắn nhẹ nhàng cúi xuống xỏ vào chân như hiểu được ý của Lâm Thần hoàng kim chiến cơ bắt đầu hòa vào chân hắn thành một đôi giày vừa khít , Lâm Thần vui vẻ mỉm cười.
Trời vừa ló dạng bóng dáng Lâm Thần ngồi trên xe lăn đợi trước cửa phòng 2022 của hắn, hôm nay là ngày học viện tổ chức đại hội võ thuật nói là đại hội nhưng thực chất là một cuộc khảo sát xem chất lượng học viên năm nay thế nào mà thôi.
Đứng ngoài cửa một hồi lâu thì sự xuất hiện cả hai thằng chào nhau một cái rồi liền rời đi vừa đi vừa nói cười, Lâm Thần cũng khá là khâm phục đầu óc của Kinh đô hội khi ngoài cho chiếc xe lăn của hắn tự động di chuyển còn có thêm cả chức năng giảm sốc và ổn định trên nhiều loại địa hình khác nhau dù cho là hắn không có yêu cầu làm vậy.
Ngày hôm này giữa khuôn viên học viện một sân đấu đã được dựng lên ở ngay trung tâm sân đấu rộng khoảng mười năm mét được trải thảm đỏ. Phía ngoài sân đấu còn có đầy đủ các loại băng rôn treo đầy trên cây, phía bên dưới thì có các ghế ngồi nhưng đã sớm chật kín người Lâm Thần và Sự lúc này đã tới nơi bèn tìm một chỗ ngồi đợi.
Sau khoảng tầm vài chục phút từ trên loa phát thanh có tiếng nói phát ra, giọng nói nhẹ nhàng mượt mà
"SAU ĐÂY ĐẠI HỘI VÕ THUẬT SẮP SỬA BẮT ĐẦU YÊU CẦU TẤT CẢ HỌC VIÊN ỔN ĐỊNH VỊ TRÍ"
đó là giọng của cô Lệ mà khi các học viên nghe được đều tập trung ngồi ngay ngắn vào vị trí tranh nhau ghế ngồi tí thì còn sứt đầu mẻ trán làm Lâm Thần hú hết cả hồn.
Lâm Thần ngồi im phía sau là Sự hướng mắt về một nơi há hốc mồm trước cảnh tượng vừa nhìn thấy, hình ảnh Trung đang chen chân ngồi ghế móc thẳng nắm đấm qoai từ dưới lên trên trúng ngay cằm Tắc Tinh khiến hắn bật ngược ra máu mồm tung tóe.
Nếu như Tắc Tinh đang ôm mồm máu me gào thét thì Lâm Thần đang cười hả hê vỗ tay liên hồi, Sự biết Lâm Thần ghét thằng này nên cũng vỗ tay phụ họa, Tắc Tinh thấy vậy liền nhìn chằm chằm Lâm Thần trong lòng suy nghĩ sẽ có ngày cho hắn bị như mình.
Lúc này giọng hiệu trưởng Lệ cắt ngang "Sau đây cô xin giới thiệu các vị khách mời ngày hôm nay gồm có thành chủ nam thành Lý Khai Thiên"
Tiếng nói vừa dứt tất cả ánh mắt đều hướng mắt lên trên, thành Chủ nam thành khi này quần bò áo ba lỗ đứng dậy trước những tiếng vỗ tay vang lên từ phía dưới.
"Ngoài ra còn có sự gióp mặt của giáo sư Hà Như Vũ đến từ kinh đô hội" Lệ nói tiếp.
Ngay lập tức phía dưới có tiếng sì xào bàn tán "ủa? Đại hội võ thuật sao lại có kinh đô hội tham gia vậy?"
Có tiếng đáp "chắc là quán quân năm nay được tặng bảo vật đấy".
"Con c-c!"
Ngay lúc này tiếng của Lý Văn Khôi vang lên làm rất nhiều học viên nhìn sang, hắn vẫn còn ám ảnh từ đợt đi thăm quan trước nên lỡ mồm nói ra nhưng liền thấy sai sai bèn cúi xuống co ro trông như con cún cầu mong cho bản thân trước vô vàn ánh mắt tràn ngập sát ý Khôi đang nằm sấp thì lúc này có một người lao vào túm cổ áo Khôi đấm tới tấp sau đó liền có nhiều người hơn tham gia vụ hấp diêm, cho đến khi bảo vệ can ngăn tất cả mới chịu dừng lại.
Nhìn Khôi đang nằm bẹt trên đất sưng phù cả mặt đang được đội y tế khiêng đi làm Lâm Thần són cả dái thầm nhủ không nên gọi sự đánh hắn nữa vì trông hắn hiền giờ tàn quá rồi.
Sau một màn giới thiệu đầy biến động tiếng loa phát thanh lại thông báo "SAU ĐÂY ĐẠI HỘI VÕ THUẬT XIN ĐƯỢC PHÉP BẮT ĐẦU!"
Tiếng hô hào khí thế lúc này từ học viên phát ra vang lên khiếp quảng trường sôi động hơn bao giờ hết.
"Sau đây là luật chơi, ban tổ chức sẽ bốc thăm ngẫu nhiên hai người lên sân đấu và bắt đầu tỉ thí, yêu cầu như sau không được sử dụng các loại vũ khí công kích, bom các loại chỉ đơn thuần là võ thuật, thí sinh sẽ thắng khi đối thủ không còn khả năng thi đấu!"
Lâm Thần nghe vậy liền vui mừng cả cái học viện to như này thì còn lâu mới đến mình, Tắc Tinh ngồi bệt một góc mồm không ngừng chảy máu cũng mong không phải mình.
"Trận đấu thứ nhất: Đại Lâm Thần đấu với Võ Tắc Tinh"
Thầy Hưng ngồi trên ghế nghe thế liền sốt ruột chạy lại "sao lại chọn hắn đổi người đi!"
Cô Lệ đang nói bị cắt ngang bèn đáp "sao phải đổi ?"
"Què quặt đánh đấm bằng niềm tin à!" Thầy Hưng hô lớn.
Làm đám học viên cười ồ lên, Lâm Thần như chết lặng, Tắc Tinh thì hớn hở cười lớn bước lên sân đấu nhìn về phía Lâm Thần chỉ thẳng ngón tay giữa xuống khiêu khích người khác thì hắn còn sợ chứ gặp tên què thì hắn lo được.
Lâm Thần lúc này đẩy xe lăn lên đứng đối diện Tắc Tinh cười khinh "Chó ngoan trước u đầu giờ hết chưa!?".
Tắc Tinh bị khơi lại nỗi đau liền cay như ăn ớt "mày lo cho thân mình trước đi kẻo sau hôm nay lại lăn về!"
Trước lời khiêu khích Lâm Thần lúc này đứng lên trước sự ngơ ngác của mọi người, có người dụi mắt nói "ảo! Không phải nó què sao?"
Nhưng lúc này mọi người mới để ý từ vị trí bàn chân Lâm Thần từng hạ hoàng kim bò lên bao quanh chân hắn như một con rắn tạo nên một bộ giáp oai vệ dù chỉ đến chân là hết, đó là Hoàng kim chiến cơ được hắn cải tiến từ bảo vệ tay thành bảo vệ chân ngoài ra hắn còn cải thiện một khả năng mới đó là tự cử động biến đổi theo ý nghĩ giúp bản thân đi chuyển.
Đây là con bài tẩy mà hắn tốn cả tháng trời mới làm xong nhìn xuống đôi chân mình hắn cảm giác được sự sướng khoái khi không phải đi xe lăn nữa, ánh mắt hắn lúc này hướng về phía Tắc Tinh đang há mồm ngơ khác giơ ngón tay lên ngoáy ngoáy khiêu khích.
Không chỉ riêng đám người và Tắc Tinh thành chủ Lý Khai Thiên cũng bất ngờ khi vừa tháng trước chính mắt gã nhìn thấy hắn khó khăn đẩy xe lăn, rồi lúc này lại nhìn xuống đôi chân Lâm Thần thốt lên.
"Thánh bảo!?" Nói xong lại nhìn về hướng giáo sư Hà Như Vũ trong lòng bất giác có cảm thấy bị nấng tay trên.
Giáo sư lúc này cũng cười lão rốt cuộc hiểu vì cái gì mà Lâm Thần xin khối Thánh kim này rồi lại nhìn về phía thành chủ cười bí hiểm khiến thành chủ càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Ầm.....
Ngay lúc hai người đang suy nghĩ phía dưới sân đấu lúc này rung lên khói bụi mập mờ rồi trước sự ngơ ngác liền có một thân ảnh bay ra ngoài tạo thành hình vòng cung.
Khi tất cả người xem cho rằng đó là Lâm Thần thì Tắc Tinh từ dưới đất bò dậy miệng một lần nữa chảy máu, kèm theo vài chiếc răng rơi xuống.
Phía trên sân đấu khói bụi tản đi để lộ bóng hình Lâm Thần đang đứng hiên ngang cả cơ thể lờ mờ xuất hiện một làn khói vàng rồi tan biến hắn lúc này trông như một chiến binh hủy diệt.
Tất cả im lặng "MỘT ĐẤM !!!"