Dãy núi hoàng liên sơn là một dãy núi cao hùng vĩ nằm vắt ngang uốn mình ở vùng tây bắc Việt Nam nằm sâu trong dãy núi xuất hiện hình ảnh một thiếu niên thân hình lấm lem bụi đất sau lưng đeo một cái giỏ làm bằng tre đang cật lực leo núi.
Thiếu niên trẻ có khuôn mặt thanh tú điển hình với mái tóc hơi bạc trắng, cơ thể săn chắc trên trán thì lấm tấm mồ , nhìn vào cậu thiếu niên ta có cảm giác hắn mang trong mình một loại khí chất hơn người như trời sao chiếu sáng, hai con mắt thiếu niên đen tuyền sáng ngời kiên định dù cho bàn tay đang rườm máu vẫn cố gắng từng chút một leo lên vách núi cao chót vót.
Hắn là con trai của thành chủ Nguyễn Hà Đông, thái tử bắc thành Nguyễn Quyết Chí , ngày hắn vừa mới chào đời đã được toàn thể nhân dân bắc thành nhiệt liệt chào đón cữ ngỡ ngày tháng tốt đẹp sẽ kéo dài nhưng đến năm hắn tròn mười bốn tuổi thì mọi thứ dường như chấm hết khi biết mình không có tư chất, chính vì thế hắn quyết định rời khỏi bắc thành tìm đến nơi hoang vu hẻo lãnh sống tạm qua ngày dù cho có chút vất vả gian lao nhưng hắn chịu được.
Dãy núi hoàng liên sơn chính là nơi hắn chọn vì ở đây có ít người qua lại và khung cảnh cũng đẹp đẽ yên bình, hơn nữa nơi đây còn tương truyền một câu truyện cổ rằng đây chính là nơi mà vị thần Tản Viên Sơn Thánh một đấng tối cao trong truyền thuyết cư ngụ , từ sau khi trải qua thần chiến Sơn Tinh lẫn Thủy Tinh đều trọng thương mà tìm một nơi yên bình dưỡng sức nếu Sơn Tinh nằm ở dãy núi Hoàng liên sơn thì theo như tương truyền Thủy Tinh đang cư chú tại Long cung một trong những thế lực bí ẩn nằm dưới biển sâu.
Trải qua mấy ngàn năm lưu truyền qua miệng đến nay thậm chí không còn ai nhỡ tới việc này mà những thông tin này là do Quyết Chí đọc lỏm được trong một quyển sách cổ ở mật thất của bắc thành nên mới biết được hai vị thần này từng đánh nhau còn về việc có tồn tại chuyện hai người này giành gái hay không thì chưa biết.
Không biết có phải vì mải suy nghĩ hay không mà lúc này bàn tay đầy máu của Quyết Chí nắm trượt một hòn đá liền tuột tay rơi từ trên vách núi xuống trước sự ngỡ ngàng của Hắn, từ trên vách núi cao thăm thẳm bóng hình Quyết Chí rơi xuống như tên bắn lao vút đi trong gió theo phương thẳng đứng.
Mặc dù vậy Quyết Chí lại không lấy làm sợ hãi đối với hắn sống hay chết cũng như nhau, sống thì hắn cũng chỉ ngày ngày leo núi hái thuốc sống qua ngày có lẽ việc sống một cuộc đời không có tư chất ánh hưởng quá lớn đối với suy nghĩ của hắn, còn chết thì sao?, thì hắn có thể vứt bỏ cái thế giới đang từ chối mình khi sinh hắn ra không cho nổi một cái tư chất, dù có là yếu vẫn đỡ hơn là dập tắt nó.
Ánh mắt Quyết Chí ngước lên bầu trời xanh cao hắn rốt cuộc có một cảm giác yên bình sâu trong lòng tràn về ,bèn nhắm đôi mắt lại mặc kệ chuyện gì xảy ra tiếp theo, chỉ thấy lúc này Quyết Chí xuyên như tên bắn cắm sâu xuống mặt nước không rõ sống chết.
Trong cơn mê say những hình ảnh kí ức ùa về trong chí óc của Quyết Chí hình ảnh mẹ hắn cơ thể đầy máu ôm chặt lấy hắn ánh mắt đầy đau thương mất mát, hình ảnh lờ mơ biến mất trong thổn thức, lúc này ánh mắt Quyết Chí dần dần lờ mờ mở ra nhìn ngắm xung quanh, hắn đang nằm trong một hang động khắc đầy những hoa văn kí tự khó hiểu, rồi một tiếng nói trầm đục vang lên đánh thức Hắn hoàn toàn tỉnh lại.
"Cứu! Ta! Mau!...cứu ta!"
"Cứu! Ta! Mau!...cứu ta!"
"Cứu! Ta! Mau!...cứu ta!"
Giọng nói ấy lập đi lập lại liên tục không ngừng làm Quyết Chí hoảng sợ nói lớn : "Ông là ai!"
Giọng nói bí ẩn kia liền đáp "Là ai không quan trọng! Mau cứu ta!"
Quyết Chí nghi ngờ trong lòng nhưng vẫn nhẹ đáp "nhưng bằng cách nào!?"
Giọng nói nghe vậy tiếp tục vang lên không giấu nổi sự mong đợi "nhìn thấy vòng tròn trên kia không!? Đặt tay lên đó xoay một vòng!"
Quyết Chí nheo mắt quả thật trong bóng tối lờ mờ có thể nhìn thấy một vòng tròn mang hai màu đen trắng bèn khó khăn cố sức đứng dậy lê bước lại gần sau đó dù có chút lưỡng lự nhưng vẫn xoay mạnh một vòng, ngay lúc thả tay ra thì một tiếng cạch vang lên vòng tròn hai màu đen trắng lúc này từ từ quay tròn một lúc lâu mới dừng lại.
Ngay khi Quyết Chí còn đang quan sát vòng tròn thì từ bên trong một bóng đen bay vút ra lướt ngang qua mắt của Quyết Chí giọng điệu hí hửng hét lớn.
"Thiên tổ ngươi nhốt ta bốn ngàn năm không ngờ sẽ có một ngày ta trở lại đúng không!?"
Giọng nói mang vài phần già nua nhưng lại phấn khích đến cực độ, liên tục bay lượn xung quanh hang động trông như một bóng ma, Quyết Chí nhìn theo hình bóng không hiểu đó là thứ gì trong lòng thầm nhủ thả ra liệu có làm sao hay không?.
Sau một hồi bay lượn bóng của lão già nhìn xuống Thiếu niên trước mắt mình sau đó thốt lên: "cô hồn!...ạch...nhầm....vô hồn!" .
Quyết Chí nghe lão già nói liền ngơ ngác "vô hồn! Gì cơ!"
Thấy Quyết Chí khó hiểu lão già lên tiếng "vô hồn nói chung là những kẻ không mang Linh hồn tu luyện trong cơ thể, những kẻ mang trong mình vô hồn mãi mãi là phế vật người đời phì nhổ!"
Quyết Chí nghe thế liền cúi mặt xuống hắn còn tưởng sẽ có được một chút an ủi hóa ra chỉ là mơ, nhưng lão nói đúng hắn thật sự vô dụng, vô dụng từ lúc mà hắn được sinh ra.
Giọng lão già lại vang lên tiếng nói như đánh thức Quyết Chí bừng tỉnh "Nhưng may mắn là ngươi gặp được ta Ma Thần Vô Danh! Đi theo ta ngày mà ngươi đứng trên đỉnh cao sẽ không xa! Ngươi chịu không ?"
Quyết Chí nghe mà lú chả hiểu lão này đang nói gì nhưng trong lòng Hắn có cảm giác như lão già này không hề có ý hại hắn, hơn nữa những ngày tháng khổ sở đã chịu trước đây hắn đã nhịn đủ rồi bơi giờ cơ hội ở ngay trước mắt không lẽ lại để vụt mất bèn quỳ xuống hô hai tiếng "Sư Phụ!".
Lão già lúc này gật đầu ra hiệu cho hắn đứng lên nói tiếp "Việt Nam hiện giờ thế nào rồi?"
Quyết Chí nghe thế liền kể ra mọi thứ mà mình biết khi còn ở bắc thành cho lão nghe, lão già nghe xong thì liền bất ngờ với sự đổi mới của đất nước nhưng trong ánh mắt lão vẫn còn sót thương vô bờ, hắn cũng thấy vậy nhưng không dám nói ra.
"Được rồi! Ta bơi giờ sẽ dậy con cách tu luyện! Của vô hồn"
Quyết Chí hai mắt sáng rực đây chính là điều mà hắn đang mong chờ nhưng rồi lại sực nhỡ ra "nhưng không phải sư phụ nói tư chất vô hồn không thể tu luyện sao?".
Lão già nghe vậy liền đáp "người khác thì không thể nhưng con thì có thể! Chỉ cần dựa vào thượng đẳng công pháp Khắc Hồn,một trong bốn loại công pháp tối thượng. Giúp con có thể đoạt hồn để nâng cao sức mạnh?"
"Khắc hồn?" Quyết Chí nghĩ hoặc.
"Đúng vậy! Vừa hay ta cũng là một dạng linh hồn! Tư chất vô hồn khắc hồn thần ma !"
Nói rồi liền tiến lại chỉ tay lên trán Quyết Chí lập tức một lượng lớn thông tin như in sâu vào não làm cho hắn ôm đầu gào thét đồng thời lão già kia cũng lấy đà bay vào giữa ngực hắn lúc này trận đau đớn thứ nhất chưa hết thì một cơn đau thứ hai ập đến.
Cơn đau như in sâu vào não đau cả thể xác lẫn linh hồn hắn dù là vô hồn, Nhưng dù vậy Quyết Chí vẫn cố gắng chịu đựng hắn đã chán cái cảnh bị người ta khinh thường rồi nên dù có đau cách mấy vẫn cắn răng chịu đựng chờ thời gian qua đi.
Không biết qua bao lâu hắn ôm đầu tỉnh dậy tưởng chừng như là mơ nhưng hắn biết không phải bởi trên trán hắn đã xuất hiện một hình quyển sách lóe sáng rồi biến mất đây là dấu hiệu của Thượng đẳng công pháp khắc hồn tạo ra hồn ấn trên trán hắn nhìn dấu ấn lờ mờ biến mất hắn lo lắng gọi.
"Sư phụ! Người không sao chứ!"
Đáp lại lời hắn là một tiếng nói yếu ớt "không sao chỉ là hơi quá sức mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ hết, hơn nữa ta đã dung nhập vào cơ thể con trở thành một phần Linh hồn của con rồi từ giờ con có thể tu luyện ngoài ra còn một linh lực còn sót lại trong bốn ngàn năm ta bị nhốt nay cũng đã cho còn rồi!"
"Vậy giờ chúng ta đi đâu?" Hắn lo lắng nói.
"Trở về! Lấy lại những thứ huy hoàng vốn thuộc về con!" Ma Thần cao hứng nói.
Nghe vậy Quyết Chí liền đi dọc theo bờ suối để trở về dọc đường đi không ngừng dò hỏi một số truyện.
"Sư phụ! Ngài vẫn chưa nói cho con biết vì sao người bị nhốt?"
"Sao ư! Không phải do tên độc tài Thiên đáng chết sao?" Nói đến đây cả cơ thể lão run lên, có sợ hãi pha lẫn tức giận xen kẽ.
"Thiên! Hắn là người như thế nào?" Quyết Chí hiếu kì hỏi.
Ma Thần thở dài " thế giới phía trước còn rất rộng lớn đối với con con sẽ phải trải qua những đau thương mất mát để biết được cái sự thật đen tối ẩn dấu phía sau, khi thời gian trôi đi con sẽ biết được tất cả. Việc Là một kẻ vô danh hay là nhà vua thế giới giống như một trò chơi vậy thắng làm vua thua phải chịu!"
Quyết Chí sững sờ trước những lời nói đó cũng phải bởi những gì hắn biết về thế giới này còn rất ít,cũng từ đó tại bắc thành một tin tức chấn động, xuất hiện con trai thành chủ bắc thành Nguyễn Quyết Chí trở về đột phá chiến sĩ....
Học viện ánh sao tại phòng cô Nguyệt, xuất hiện một thiếu niên đang cặm cụi chế tạo một thứ gì đó trông như hạt đậu xanh chất thành một bao nhỏ đó là Lâm Thần, từ ngày trở về từ kinh đô hội hắn đã tạo nên kì tích khi kéo dài chuỗi ngày nghỉ ăn chơi đập đá đến cả tháng trời ngày qua ngày ăn ngủ tại phòng cô Nguyệt.
Nhìn vào thứ mà hắn đang chế tạo sáng lấp lánh như vàng đó là hoàng kim thánh giáp, hắn đang cố cải tiến bộ giáp này để nó phù hợp với tình trạng hiện giờ bản thân, nhìn vào đống hoàng kim trước mắt Lâm thần cảm thấy hoa hết cả mắt.
Hoàng kim là một vật liệu cấp thánh mà hắn lụm được ở kinh đô hội và nó đã bị động tay động chân vào nên hiền giờ nó đang tạo ra khó khăn cho hắn khi phải sửa đổi từng chi tiết nhỏ mà việc này thì quá mất thì giờ, nhưng nghĩ đến lợi ích mà nó mang lại cho mình thì hắn lại có động lực làm tiếp.
Cũng trong khoảng thời gian này Lâm Thần cũng đã đột phá binh sĩ cấp 1 khá là chậm so với mặt bằng chung khi mà bọn Sư, Trung, Lâm đều đã cấp 2 cấp 3 hết cả rồi mà sắp tới học viện còn có một buổi kiểm tra về khoản này nên hắn cảm thấy khá là lo lắng cho bản thân đúng hơn là đôi chân của hắn.
Nhưng không sao tục ngữ có câu nước đến chân mới nhảy, còn nước đừng tát nên hắn mặc kệ sự đời đến hôm đó rồi tính là được.
Ầm...
Một tiếng động vang lên làm Lâm Thần giật mình quay đầu lại nhìn thì mới thấy đó là cô Nguyệt chỉ là lúc này cô đang đứng ngoài cửa dáng đi lảo đảo, khuôn mặt đỏ ửng say mèn nhìn về phía hắn nhưng không bất ngờ vì đã quá quen việc trong nhà có đứa ăn bám.
Bước chân thon dài trắng nuốt tiến về phía hắn làm Lâm Thần có chút rén chỉ thấy hai tay cô lúc này vòng qua vai hắn sau đó đặt lên bàn, nhưng chưa hết cặp ngực của cô lúc này tì mạnh lên lưng hắn Lâm Thần có thể cảm nhận rõ được hai đầu ti cô tì mạnh lên lưng một cảm giác mềm mại khó tả, cô Nguyệt lúc này cúi mặt xuống sát với hắn nhẹ nói.
"Đang làm gì thế?"
Lâm Thần lúc này có thể ngửi thấy mùi hương như mất ngọt phả vào mũi mình trong vô thức thằng em trong quần trỗi dậy nhưng rồi bị hắn đè nén cảm xúc ép xuống, Lâm Thần biết rõ cô đang say chỉ là nên húp hay không thôi, trong lòng hắn lương tâm trỗi dậy không biết nên hay không thì cô Nguyệt khi này đầu tựa vào vai hắn ngủ thiếp đi.
Lâm Thần vẫn ngồi đó chỉ là hắn không muốn đưa cô về phòng ngủ hắn muốn cái cảm giác này cảm giác cô Nguyệt tựa vào vai mình mà ngủ, dù thế nhưng dù không nỡ hắn vẫn xoay người cô lại hai tay ôm lấy vòng eo thon thả nhấc bổng lên đùi mình.
Chiếc xe lăn hiện giờ đã được hắn nhờ kinh đô hội thiết kế theo ý mình nên hiện tại hắn không cần phải vất vả đẩy xe mà chỉ cần ngồi yên điều khiển, nhìn Cô Nguyệt ngồi trên đùi mình Lâm Thần luôn phải nhắc nhở thằng em phải ngoan ngoãn nhưng không được.
Chiếc xe lúc này dần đi về phòng dừng ngay trước chiếc gường nhỏ gọn đủ hai người nằm dù luyến tiếc nhưng hắn vẫn nhấc bổng cô sau đó ném lên gường vì hắn bị vướng không thể tiến sát gần hơn được nhìn cô Nằm yên trên chiếc gường con quỷ dâm trong hắn không nhịn được cần phát tiết ra ngoài.
Cô Nguyệt hôm nay mặc một bô váy công sở nên khá ngắn công với chiếc áo sơ mi trắng bị độn lên bởi cặp ngực căng tròn, Lâm thần từ từ kéo quần xuống để lộ dương vật sớm căng tràn sức sống gân xanh chi chít bắt đầu sục nhẹ.
Nhưng hắn cảm giác thấy thiếu thiếu bèn tiến lại gần cô ngón tay hắn linh hoạt tháo cái cúc áo đang cản trở bộ ngực lộ diện ra tay còn lại vẫn sục nhẹ dương vật, một cúc, hai cúc, ba cái cúc áo được hắn tháo ra để lộ cặp ngực căng tròn cùng với chiếc áo hai mảnh màu hồng phấn có được sự kích thích hắn bắt đầu sục mạnh hơn.
Càng lúc độ máu liều càng tăng tay hắn lúc này nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi trắng mượt của Cô Nguyệt cảm giác mềm mại càng làm tăng độ kích thích cho con quỷ trong người hắn, một tay vuốt ve tay còn lại vẫn không ngừng làm việc, rồi tay hắn đã đi đến cuối chạm nhẹ vào lớp nội y mỏng đang chắn cửa khe suối hồng.
Ưm... tiếng rên nhẹ vang lên khi tay Lâm Thần chạm vào nơi tư mật làm hắn giật bắn mình vội thu tay lại, nhưng khi phát hiện không có gì bất thường hắn lại tiếp tục lần này là bầu ngực ngay khi chạm vào liền như có một dòng điện chạy dọc trong cơ thể hắn, cảm giác ấm nóng mềm mại được đôi tay bắt lấy một cách tỉ mỉ.
Không biết qua bao lâu Lâm Thần lúc này đã đến đỉnh chuẩn bị tìm nơi thích hợp để bắn ra thì ánh mắt cô Nguyệt lim dim mở ra nhìn về phía hắn, Lâm Thần trong vô thức hoảng loạn nhưng đã muộn súng đã lên đạn chỉ về hướng cô nguyệt, cả cơ thể Lâm Thần lúc này run lên từng dòng sữa trắng bắn ra đến đúng ngay vị trí trên mặt cô, dòng tinh dịch chảy dài trên mặt rồi đến môi trông vô cùng kích thích.
Nhưng ánh mắt cô Lúc này lại nhắm lại tựa như không phât giác ra được gì thấy thế Lâm Thần thở thào một hơi sau đó rời đi lấy một thau nước ấm lau mặt cho cô, Cầm chiếc khăn phiêu à nhầm! khăn tay màu hường nhẹ lau lên mặt cô Lâm Thần cảm thán thật sự trông cô lúc này vô cùng mê người, nhưng hắn đã phát tiết xong cũng không còn hứng thú nữa liền cầm thau nước rời đi.
Quay trở về với công việc chế tạo nhưng hắn không có tập trung được chỉ có thể ngồi đó thao thức cả đêm mà ngủ quên lúc nào không hay.