Chương 13: Hoàng Kim Thánh Giáp

Một ngày mới đã bắt đầu, trên bầu trời của học viện ánh sao xuất hiện một bóng người với cơ thể lực lưỡng toàn thân khoác long bào sáng chói toát ra vẻ uy nghiêm khó tả đó là thành chủ Lý Khai Thiên người đứng đầu thống trị miền nam, đứng trên cao ánh mắt của Lý Khai Thiên nhìn xuống khuôn viên học viện ánh sao đôi  mắt mang đầy sự mong chờ.

Không lâu sau liền xuất hiện thêm hai bóng người toàn thân cũng khoác long bào khí thế phát ra không hề kém cạnh, một trong số đó là thành chủ Trần Đại Kim người đứng đầu miền trung, người còn lại là Nguyễn Hà Đông thành chủ bắc thành.

Nhìn thấy hai kẻ vừa xuất hiện thành chủ Lý Khai Thiên thở dài : "Haiz...rất lâu nam thành ta mới xuất hiện một vị nhân tài không lẽ hai người cũng muốn giành sao?"

Nghe được lời Lý Khai Thiên nói thành chủ Nguyễn Hà Đông phì cười "ha...ngươi nên nhớ tên đó vẫn chưa gia nhập thế lực nam thành ngươi vậy nên ngươi dựa vào đâu mà nói ra những lời đó".

Lý Khai Thiên lúc này tức giận "không phải các ngươi luôn thích phân chia lãnh thổ sao?..hiện tại xuất hiện một con dê béo liền không cần mặt mũi nữa sao?"

Lúc này thành chủ miền trung Trần Đại Kim lên tiếng "hai người các ngươi có đánh nhau thì cũng đừng lôi ta vào, ngày hôm nay tả chỉ đến xem hắn trông như thế nào thôi!".

Dù cho ba vị chúa tể đang đứng phía trên bầu trời  học viện sắp sửa choảng nhau thì ở phía dưới các học viên vẫn không phát hiện được gì, hay đúng hơn là ba vị thành chủ không muốn để ai biết.

Lâm Thần nằm trên giường cũng vậy đêm qua sau khi trở về hắn liền hí hửng kể cho Sự nghe về chuyện mình chế tạo ra bảo vật còn không quên lấy thanh kiếm ra khè, Sự dù bất ngờ nhưng nghĩ lại với tài năng của hắn thì chỉ là vấn đề thời gian thôi nhưng không ngờ cũng quá nhanh đi nghĩ vậy nhưng vẫn không quên chúc mừng hắn sau đó liền kêu Lâm cùng Trung qua nhậu nhẹt ăn mừng một phen.

Trong cơn say tiếng của Lâm Thần vang lên "Sự xem pháo bông không?"

Sự lúc này cũng đã ngà ngà nên liền gật đầu lia lịa  "có, xem!"

Nghe vậy Lâm Thần liền lôi thanh kiếm mà mình vừa mới chế tạo ra ra tư thế hiên ngang hơi đảo tí liền múa vài đường cơ bản mà mình học lỏm được theo đó khi lưỡi kiếm quét ra những đốm sáng cũng liền xuất hiên rồi tóe lên trông rất vui mắt đúng thật y như pháo bông , Ba người Trung,Lâm, Sự vô tay khen ngợi không ngớt vì thực sự rất đẹp,từ một bảo vật cấp tiên bảo rơi vào tay hắn liền trở thành một món đồ chơi rẻ tiền nếu như giáo sư Hà Như Vũ ở đây mà nhìn thấy cảnh này chỉ sợ liền ho ra một bụng máu.

Cả đêm hôm đó căn phòng số 2022 cữ nhấp nháy chập chờn làm cho các học viên run như cầy sấy cho rằng Thần đang chế tạo thứ vũ khí hủy diệt nào đó không chừng.

Cũng theo đó Sau cái ngày mà Lâm Thần trở về từ kinh đô hội việc tin tức hắn chế tạo ra một tiên bảo trung cấp liền được giáo sư Hà Như Vũ phong tỏa giấu kí, nhưng những thông tin đó vẫn bị lọt ra ngoài truyền đến tai ba vị chúa tể đứng đầu cả nước.

Còn vị sao mà biết được thì như ta đã nói kinh đô hội là một mạng lưới liên kết nhất cả nước vậy nên ngoài giàu ra, kinh đô hội còn sở hữu mạng lưới thông tin rộng lớn mà để moi móc được những thông tin này thì ba vị chúa tể đã nghĩ ra một cách đó là cài người của mình vào kinh đô hội thông qua các nhà chế tạo sư, có thể nói một nữa các nhà chế tạo sư trong kinh đô hội là nằm trong thế lực của các vị chúa tể này nên việc nắm bắt được thông tin xuất hiện một kì tài là điều đơn giản.

Vậy nên mới có cảnh tượng cả ba vị chúa tể xuất hiện như hôm nay là có chủ đích ai cũng mong lôi kéo tên này về phe của mình, đây cũng là điều mà thành chủ Lý Khai Thiên tức giận.

Nghĩ xem thường ngày tranh nhau giành đất đá đành giờ chui ra một thằng nhóc thiên tài thì lại không thèm liêm sỉ thò tay xem vào thì có cay không nếu không phải  đều là đồng cấp chúa tể chỉ sợ thành chủ Lý Khai Thiên đã nhào vô vặt đầu tên này rồi.

Thành chủ Nguyễn Hà Đông cũng biết điều đó nên mới có đủ tự tin mà qua đây giành người hơn nữa hai người này thường ngày như chó với mèo nếu như không phải hai người này nằm ở hai đầu đất nước thì chiến tranh đã sớm nổ ra rồi.

Nhìn thấy sự căng thẳng của hai người thành chủ Trần Đại Kim lên tiếng "các ngươi suốt ngày chỉ biết cãi nhau thôi, nên nhỡ đất nước chúng ta đang đứng trên bờ vực thảm họa như thế nào".

Nghe thế cả hai vị thành chủ quay sang "hừ....ông không phải đã có trong tay một thiên tài luyện hồn rồi sao? Giờ ra đây tỏ vẻ cái con khỉ!"

Nghe thế thành Chủ Trần Đại Kim liền cười nham hiểm "vì thế hôm nay ta đến đây đâu phải vì trành giành"

"Tranh cái rắm, có tin hai bọn ta đập ông luôn không?"

Nếu như cuộc trò chuyện này mà để người khác nghe được chỉ sợ liền cười thầm trong bụng, đâu ai nghĩ tới ba vị chúa tể uy nghiêm lấy lừng đứng đầu cả nước hiện giờ lại như một đứa trẻ con tranh nhau món đồ chơi đâu.

Lúc này Lâm Thần đã tỉnh ngủ hôm nay tính ra hắn dậy sớm hơn mọi ngày vì đã hứa với giáo sư là sẽ quay lại kinh đô hội một chuyến, hắn không biết quay lại đó để làm gì nhưng nếu được ra ngoài thì vẫn đỡ hơn là trốn chui rúc trong phòng, sau khi sửa soạn một hồi thì liền rời đi đồng thời ánh mắt của ba vị thành chủ cũng hướng xuống.

Thành chủ bắc thành thấy vậy liền nói "là hắn sao? Trông què qoặt vậy?"

Lý Khai Thiên đáp "không sai đúng là thằng nhóc đó! Nhìn vậy thôi đầu óc hơi bị ghê".

Thành chủ Nguyễn Hà Đông nói tiếp "Ta thấy ngươi đem hắn về nuôi tốn cơm nhường cho ta đi!".

"Con khỉ! Về bắc thành của ngươi mà tìm hắn là của ta!" Lý Khai Thiên đáp đồng thời bộc phát linh lực mãnh liệt.

Lâm Thần lúc này đứng dưới sân trường học viện lạnh hết cả sống lưng khi nghe hệ thống thông báo là có ba vị chúa tể đang quan sát mình từ trên cao, đối với loại tồn tại cỡ này dù chỉ là nhổ bãi nước bọt cũng đủ ép chết hắn một tên nhóc ngay cả binh sĩ cũng chưa đạt đến.

Thấy Lý Khai Thiên bộc phát ra linh lực nguyễn Hà Đông lúc này linh lực đồng cấp cấp chúa tể cũng tỏa ra cứng đối cứng hắn không sợ có một trận chiến nhưng, ba ngươi bọn họ đã lập ra một thỏa thuận hòa bình đó là không làm ảnh hưởng đến ngươi dân nên dù có máu chó trong người cũng chỉ cùng lắm là bộc phát linh lực mà thôi.

Thành chủ Trần Đại Kim thấy hai tên ngáo này sắp đánh nhau liền không rảnh mà ở lại kẻo bị vạ lây nên liền rời đi, để lại hai người trên bầu trời trầm mặc im lặng.

Lâm Thần lúc này đã rời khỏi học viện ánh sao thở dài một hơi khi mà mấy gã chúa tể kia không dí mắt nhìn theo hắn, đứng bên lề đường Lâm Thần vấy tay gọi một chiếc xe ngựa yêu cầu đưa mình đến kinh đô hội.

Đoạn đường không dài cùng không ngắn chỉ một lúc liền đến nới Lâm Thần vội đi xuống xe không quên trả tiền sau đó bước vào, vẫn là những thao tác cũ chỉ là lần này hắn cầm theo lá bài có khắc hai chữ giáo sư khi đưa cho gã bảo vệ, gã liền ngước lên nhìn hắn một cái sau đó cho qua.

Sau khi tiến vào tòa kinh đô hội trực tiếp Giáo sư Hà Như Vũ tiến lại đón tiếp hắn, vừa đi hai người nói nói cười cười chút truyện phiếm.

" có phải rất tò mò vì sao hôm nay ta lại mời cháu đến đây không?" Giọng giáo sư vang lên.

Lâm Thần gãi đầu "cháu không biết!?"

Giáo sư Hà Như Vũ liền nói "ta biết cháu sẽ nói vậy nên chỉ hỏi cho vui thôi, ta hôm nay sẽ nói cho cháu một bí mật của kinh đô hội, thực chất tòa nhà này không phải có ba tầng mà là bốn hôm nay ta sẽ dẫn cháu đến đó!"

Lâm Thần nghe thế thì thầm chửi trong lòng bí mật cái củ cải ! Ông đây đã sớm biết rồi, dù thế nhưng trong lòng lại ồ lên "có cả truyện này sao?"

"Đúng vậy! Tầng bốn của tòa kinh đô là nới cất chứa những bảo vật cấp cao mà kinh đô hội từng chế tạo ra chuyện này dù là ba vị thành chủ cũng không hề biết tới, mà khi ta nói việc này cho cháu chỉ mong cháu có thể góp chút sức cho kinh đô hội"

Nghe thế Lâm Thần càng cười trong bụng nói cả buổi trời hóa ra là muốn mình tham gia kinh đô hội mấy lão già này trông vậy mà cũng khôn ra phết, đành nói khéo.

"Cháu...cháu cũng muốn vậy nhưng e là khả năng không cho phép"

Giáo sư Hà như Vũ cười lớn "Haha...không sao nếu cháu chịu gia nhập kinh đô hội thì chúng ta sẽ đảm bảo tặng cho cháu một món bảo vật mà mình thấy ưng ý nhất sao nào".

Lâm Thần vui như bắt được vàng nhưng lại nhẹ nói "haiz..cháu hiện tại vẫn còn đang đi học chỉ sợ là không giúp ích được gì cho kinh đô hội cả!"

Mồm thì nói vậy nhưng thật ra là đang cố moi thêm chút lợi ích cho bản thân vị giáo sư lúc này liền đáp "Việc này thì dễ cháu chỉ cần gia nhập thôi việc còn lại chúng ta tự có cách sắp xếp".

Lâm Thần nghe thế cũng liền cười nói "vậy cháu xin làm phiền rồi ạ!"

"Không phiền ! Không phiền ! " vị giáo sư xua  tay sau đó dẫn hắn đến thang máy rồi vẫn là những thao tác cũ chỉ là lần này bọn họ đi xuống sâu hơn.

Ngay khi một tiếng cạch nhỏ vang lên cánh cửa thang máy mở ra đập vào mắt Lâm thần là các loại bảo vật cấp cao xếp thành núi nhỏ, đến đây lâm Thần mới thấy thanh tiên bảo trung cấp của mình rẻ như tro, mà khi hai người bước vào cũng có một vài người hướng mắt ra nhìn về phần giáo sư thì không nói nhưng thằng nhóc này thì đến đây làm gì trẻ lạc hay gì.

Vị giáo sư cũng biết điều đó nên khi vừa bước xuống liền hớn hở giới thiệu, nghe thế mấy vị giáo sư ở đây liền đổi thái độ quay qua chào hỏi Thần không ngừng vui mừng vì hắn chịu gia nhập kinh đô hội.

Vị giáo sư dẫn Lâm Thần thăm gian một hồi xung quanh, hắn cũng bất ngờ khi ở đâu có  đầy đủ các loại bảo vật từ bé đến lớn từ cận chiến đến xa chiến nhưng dù vậy ánh mắt hắn chỉ hướng đến một thứ đồ ở trong một buồng kính không rời.

Thấy lâm Thần có hứng thú với thứ bên trong giáo sư liền giới thiệu "đây là hoàng kim thánh giáp một bảo vật cấp thánh mà kinh đô hội đang sản xuất, nhưng vì vật liệu khan hiếm nên đến bơi giờ vẫn chưa hoàn thiện" nói xong lão lắc đầu ra vẻ tiếc nuối.

Lâm Thần suy tư theo như hắn tìm hiểu thông tin mà hệ thống đưa ra hắn biết bảo vật này được làm từ thánh kim một loại kim loại vô cùng quý hiếm, nó có độ cứng cao nhưng không kém phần dẻo dai, bền bỉ có thể nói là hoàn hảo.

"Giáo sư thứ này có thể cho ta không?" Lâm thần lên tiếng.

Vị giáo sư lúc này suy tư một hồi sau đó gật đầu "được!".

Nghe thế lâm Thần liền vui mừng tiến lại thò tay cầm lấy khối kim loại màu hoàng kim ngay lập tức khối kim loại liền bám vào hai tay hắn chúng như những hạt cát len lỏi bám chặt  vào nhau tạo thành một tổng thể liên kết chặt chẽ, lâm Thần dù hơi hoảng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh chả mấy chốc nó đã bao phủ hai cánh tay của Lâm Thần.

Nhìn hai cánh tay bị bao phủ bởi hoàng kim thánh giáp Lâm Thần gật gù nó không chỉ cứng, bền mà còn linh hoạt và nhẹ mang lên người cảm giác như không có gì vậy thật thần kì hắn cảm thán.

Giáo sự bật cười "thấy sao?"

"Rất tuyệt ạ vô cùng thoải mái" Lâm thần nhẹ đáp sau đó thả lỏng cơ thể ngay lập tức hoàng kim thánh giáp liền thu lại tạo thành một khối sắt nhỏ nắm gọn trên tay.

Quay trở lại phiad thành chủ Lý Khai Thiên và Thành chủ Nguyễn Hà Đông, lúc này sau một hồi im hơi lặng tiếng thì rốt cuộc có người lên tiếng là giọng của Nguyễn Ha Đông.

"Chúng ta bơi giờ đánh nhau cũng vô ích bơi giờ ta có ý này ngươi nghĩ  sao!?".

Lời vừa dứt tiếng của thành chủ Lý Khai Thiên đáp lại "nói mau, ta còn về ăn cơm"

Nguyễn Hà Đông liền nói "theo ta thấy để hắn tự chọn lựa, hắn chịu theo phe ai thì là người phe đó! Tất nhiên trong khoảng thời gian đó hai bên có quyền lôi kéo thế nào? "

Thành chủ Lý Khai thiên nghe xong liền gật đầu hắn biết dù sao cái tên này sẽ không buông tay nên chỉ còn cách nghe theo thôi nói rồi cả hai người cùng biến mất, đấu biết rằng Lâm Thần đã đầu quân cho kinh đô hội đâu mà biết chắc ói máu.

(Ta đang cân nhắc việc nên cho sắc ít hay nhiều, nếu các đạo hữu không chê thì cho xin chút ý kiến mặc dù khoản này không được tốt lắm).