Chương 17: Hàn Ngụy nghị hòa (1)

- Bây giờ tiên cơ đã mất, Tần quốc đã có chuẩn bị, lại phạt Hàn đã không dễ.

Lận Tương Như cũng than thở.

Tần quốc càng lúc càng hùng hổ dọa người, Sở quốc đã ngã xuống, kế tiếp lại đến lượt Triệu quốc. Lẽ nào cần phải chủ động xuất kích, vững chắc phía ngoài và tuyến phòng ngự?

Hai người cũng từng trao đổi qua với Liêm Pha, cho ra một kết luận thống nhất là nếu khai chiến toàn diện với quân Tần, tỷ số thắng chưa đủ ba phần.

Ba phần xác suất, quá thấp!

Thời điểm hai người hết đường xoay xở, một thân vệ vội vàng chạy đến nói nhỏ trong tay Triệu Thắng.

- Gì? Hàn quốc Thừa tướng Trương Bình tới Triệu quốc?

Triệu Thắng thất thanh nói.

Hàm Đan ngoài bốn trăm dặm, Hàn quốc sứ đoàn đi sứ Triệu quốc vừa đi vào Bộc Dương thành.

Nhìn tòa hùng thành trước mắt này, Trương Bình không khỏi thổn thức.

Đã từng nước Vệ chỉ còn lại có Bộc Dương thành, quốc chủ phong hiệu từ hầu xuống làm quân, chỉ đành phải dựa vào Triệu quốc sinh tồn. Nếu để cho Trương Bình biết mấy chục năm sau sáu nước vong quốc, Tần Thủy Hoàng vì nước Vệ yếu không diệt quốc, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Vào ở khách sạn, Trương Bình khẽ xoa bả vai ê ẩm sưng, lại thu liễm tâm thần, tự suy nghĩ về hành trình đi Hàm Đan lần này.

Bình Nguyên Quân Triệu Thắng, Thừa tướng Lý Đoái là nơi phải đi, thời gian cho phép, cũng phải đi gặp Lận Tương Như một lần. Ba người này đều là người tâm phúc trước mặt Triệu vương, đặc biệt là Lý Đoái, kẻ này có ơn cứu mạng với Triệu vương.

Lại phải nói tới vấn đề người thừa kế Triệu quốc.

Triệu quốc vốn có thái tử Triệu Chương, kẻ này nhỏ hơn Triệu Huệ Văn vương 10 tuổi, oai hùng nhiều mưu, có quân công, thời gian dài ngồi ở vị trí thái tử, đã có rất nhiều vây cánh.

Vậy mà vương hậu của Triệu Vũ Linh Vương lại sinh hạ hài tử, Triệu vũ Linh Vương đặc biệt yêu thích đứa trẻ này, sau đó Vũ Linh Vương lại phế thái tử Chương lập Triệu Hà làm vương, cũng phó thác cho Chủ Phụ.

Bởi vì con mình đã chết non, Chủ Phụ vô cùng yêu thích Triệu Hà, trong lòng lại thương tiếc công tử Chương. Thậm chí nếu thay đổi người kế vị sẽ làm đảo loạn quốc gia.

Cứ như vậy, Chủ Phụ lại sợ tạo thành Triệu quốc phân liệt, vì thế do dự không quyết.

Huệ Văn vương năm thứ tư (trước công nguyên năm 295), Chủ Phụ và Huệ Văn ương đến Cổn Sa du lịch, từ đó rời xa cung thất. Công tử Chương cho rằng thời cơ đã đến, lại lợi dụng đảng đồ của hắn và Điền Bất Lễ làm loạn, giả truyền mệnh lệnh Chủ Phụ triệu kiến Huệ Văn vương.

Tướng quốc Phì Nghĩa nghi ngờ có bẫy nên đã lên xe đi thay, hắn cũng lưu lại tinh binh bảo vệ Huệ Văn vương. Sau đó, công tử Chương cho người giết nhầm Phì Nghĩa.

Nhìn thấy sách lược bắt giặc phải bắt vua trước thất bại, công tử Chương dẫn binh giao chiến với vệ đội của Huệ Văn vương, nhưng cung thất phòng vệ nghiêm mật nên công lâu không được.

Mấy ngày sau, Công tử Thành và tướng quân Lý Đoái từ Hàm Đan hưng binh cần vương, giết Điền Bất lễ. Triệu Chương chạy trốn tới chỗ Chủ Phụ ở Sa Khâu cung, Triệu Vũ Linh Vương đón nhận Triệu Chương, nhưng Triệu Chương vẫn bị giết.

Công tử Thành và Lý Đoái sợ hãi bị Triệu Vũ Linh Vương trả thù, vì vậy tiếp tục vây quanh Sa Khâu cung, Triệu Vũ Linh Vương vì thế mà chết đói. Đây là loạn Sa Khâu nổi tiếng trong lịch sử.

Sau biến cố, Công tử Thành bị Huệ Văn vương bái làm tướng quốc, tự An Bình quân, phong Lý Đoái làm Tư Khấu (quản lý hình ngục, duy trì trật tự). Công tử Thành sau khi chết, Lý Đoái làm tướng quốc, địa vị còn trên cả Bình Nguyên Quân.

Lý Đoái từ nay về sau bắt đầu cuộc đời quyền quý của mình, được phong tặng làm Dương quân, từ đó uy phong khắp Triệu quốc.

Tuy nói bây giờ Lý Đoái đã hơn thất tuần, cơ thể không bằng lúc trước, đã ở trạng thái nửa ẩn lui. Nhưng người nào cũng không thể phủ nhận, ngay cả như vậy, Lý Đoái vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn trong Triệu quốc.

Ngụy quốc, Tín Lăng Quân phủ. Ngụy Vô Kỵ đang cò kè mặc cả khách khanh Hàn quốc Trần Thệ.

Trên triều đình hôm nay, khi Trần Thệ lấy ra thẻ tre do Mang Mão viết, xác nhận quả thật có tám vạn hàng binh ở trong tay Hàn quốc, Ngụy Vương lại tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Đây gần như là tất cả tinh nhuệ của Ngụy quốc hiện tại, bây giờ Đại Lương tinh binh chỉ một vạn. Nếu như không đáp ứng yêu cầu Hàn quốc liên minh, Đại Lương khó tránh khỏi có việc binh đao.

Ngụy Vương làm sao chịu được sỉ nhục và áp bức như vậy, cho nên không cho Trần Thệ sắc mặt tốt.

Bây giờ Ngụy Vô Kỵ chính là đại diện toàn quyền của Ngụy Vương.

- Trần khanh, các ngươi có chào giá quá cao hay không?

Tín Lăng Quân cười cay đắng, buông thẻ tre trong tay.

Thẻ tre viết một hàng binh quân Ngụy bình thường lại cần sử dụng sáu thạch ngô để trao đổi, thập trưởng mười thạch ngô, chúc trưởng hai mươi thạch, bá trưởng bốn mươi thạch, thiên tướng một trăm thạch, quân tá trở lên giá cả hữu tình mỗi người năm trăm thạch. Chung quy cộng lại có hơn sáu mươi vạn thạch ngô. (1 thạch ~ 71 kg)

- Công tử, giá cả thật sự không cao.

Trần Thệ lãnh đạm nhìn Tín Lăng Quân, lập tức tính ra sổ sách.

- Quý quốc vô cớ phạt Hoa Dương ta, mười vạn mẫu ruộng tốt ngoài thành, chỉ cần điểm này đã khiến Hàn quốc chúng ta lại tổn thất ba mươi vạn thạch lương thực.

Tín Lăng Quân cảm giác đỉnh đầu có một con quạ đen bay qua, khốn khiếp, chúng ta hành quân đạp lên bờ ruộng liền biến thành tổn hại ruộng tốt? Hoa Dương thành các ngươi chỉ có một vạn sáu ngàn hộ, ruộng chỉ hai mươi vạn mẫu, chúng ta sao có thể thoáng cái phá hư một nửa ruộng đồng của các ngươi?

- Cứu viện Hoa Dương chúng ta tổn thất năm nghìn binh sĩ trong cuộc chiến, vương chúng ta nhân từ, thân nhân của người chết sẽ lấy sáu mươi thạch ngô làm bồi thường, chỉ trợ cấp binh sĩ chúng ta sẽ tốn ba mươi vạn thạch. Lại thêm phần thưởng người có công, trợ cấp cho người bị thương tàn phế, đánh một trận, chúng ta đã tổn thất vượt xa quá sáu mươi vạn thạch ngô.

Trần Thệ bộ dạng oan ức không còn hình dáng.

- Tín Lăng Quân, nếu không phải nhìn Ngụy quốc cùng thuộc Tam Tấn, hai nước chúng ta đều có ý liên minh, cái giá tiền này ít nhất phải tăng thêm nữa.

Ngụy Vô Kỵ lại bất đắc dĩ một hồi, mình lần đầu nghe nói tham gia quân ngũ chết trận còn thu được bồi thường.

Đối với Ngụy quốc mà nói, binh sĩ chết trận, quốc gia sẽ không biểu thị. Phần lớn tình hình, có công sẽ thưởng, nhưng chết trận, ném thi hoang dã mà thôi, thậm chí sẽ không báo tin cho thân nhân người chết.

Vốn, Hàn quốc cũng như vậy. Nhưng sau cuộc chiến Hoa Dương, Thái tử Nhiên thực hiện lời hứa của mình, thân nhân người chết sẽ được 60 thạch ngô làm bồi thường, đủ một nhà năm miệng sống được năm năm. Tuy đãi ngộ kém xa hậu thế, nhưng đây là niên đại mạng người như cỏ rác, không thể nghi ngờ đã thu được tâm tư của binh sĩ.

Đối với người bị thương nặng tàn phế, Thái tử Nhiên cũng dự định dựa theo kỹ năng của bọn họ sắp xếp nông khẩn trang viên hoặc quân công tác phường. Đương nhiên, trước mắt vẫn chỉ là một ý nghĩ.

Nhưng rõ ràng, Thái tử Nhiên dự định hoàn toàn thay đổi chế độ trợ cấp cho binh lính Hàn quốc.

Những lời này Trần Thệ sẽ không nói ra. Lần này đi sứ, mục tiêu hàng đầu là đạt được liên minh với Ngụy quốc. Đối với chuyện bồi thường chiến tranh, Hàn vương không quá lưu ý.

Chỉ cần Ngụy quốc chịu khuất phục, những chuyện khác không quan trọng. Nhưng Thái tử Nhiên tiếp nhận tư tưởnhậu thế g lại chỉ thị Trần Thệ chào giá không được thấp hơn 30 vạn thạch ngô.

Cho nên mới có chuyện cò kè mặc cả suốt mấy ngày qua.

Sau khi xác nhận Hàn quốc lần này quả thật bỏ ra tiền bồi thường kếch xù vì binh sĩ chết trận, Tín Lăng Quân cũng không tiện giằng co nữa. Gần đây Hàn quốc đại quân điều động nhiều lần, Ngụy quốc chủ lực mất hết, bây giờ không có nắm chắc, bởi vậy Tín Lăng Quân xin chỉ thị Ngụy Vương, cuối cùng bàn bạc lấy giá 45 vạn thạch ngô chuộc lại tám vạn hàng binh bị quân Hàn tù binh. Cũng cấp đủ lương hưởng cho ba tháng cho ba vạn người.

Cản trở lớn nhất cho việc nghị hòa của hai nước đã giải quyết, mấy ngày kế tiếp chính là khởi thảo hiệp ước liên minh, chiêu cáo thiên hạ.