Phạm Tọa gần đây rất vui vẻ. Một mặt là lão đối đầu của mình Mang Mão hoàn toàn ngã nhào, một mặt khác là Ngụy Vương tuyên bố mình thăng cấp thành Thừa tướng.
Mấy ngày này, Phạm Tọa phủ đệ khách đông, ngựa xe như nước. Phạm Tọa nụ cười trên mặt chưa từng mất đi, tuy nói Ngụy quốc thất bại thảm hại, nhưng lại có quan hệ gì với mình! Mình chỉ cần bảo vệ được phú quý kiếp này, Ngụy quốc bị nước khác chèn ép thế nào đi nữa cũng không liên quan đến hắn.
Đối với kết quả như vậy, Thái tử Nhiên rất hài lòng.
Phạm Tuy sớm được hắn bí mật đưa đi Tân Trịnh. Lần này đi Đại Lương, thu hoạch của hắn rất lớn.
Nếu quyết định cải cách đồ cường lại cầm Ngụy quốc khai đao, Thái tử Nhiên sẽ không vội vàng quay về Tân Trịnh. Hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi cẩn thận quan sát nước láng giềng, Thái tử Nhiên nhân lúc hai nước khởi thảo hiệp ước liên minh, tiếp tục “làm việc không đàng hoàng” ở Đại Lương thành, hắn đi dạo các quán trà quán rượu.
Bây giờ trên phố có tranh luận khá lớn về việc nghị hòa giữa Hàn, Ngụy.
Có người cho rằng làm vậy tổn thương lớn đến mặt mũi Ngụy quốc, dù sao từ đầu đến cuối, thực lực Hàn quốc lại không bằng Ngụy quốc. Bây giờ thình lình bị một quốc gia không bằng mình đánh cho đầu rơi máu chảy, nhất là Hàn quốc áp dụng chính là đánh lén hèn hạ, Ngụy quốc có không ít người thẹn quá thành giận.
Còn có người cho rằng nghị hòa chính là lựa chọn sáng suốt, dù sao, tám vạn quân Ngụy chủ lực sống chết nắm trong tay người Hàn. Về phần mặt mũi, bây giờ Ngụy quốc cũng không phải thời đại Văn Hầu, cũng không phải lúc Huệ Vương, sớm qua niên đại hoành hành thiên hạ không trở ngại.
Khi nghe được tin tức Hàn, Ngụy liên minh, cao hứng nhất không ngoài người nhà binh sĩ bị bắt.
Ban đầu những người này lo lắng Ngụy Vương trẻ tuổi khí thịnh, cự tuyệt không thỏa hiệp. Không ngờ được, Ngụy Vương thương cảm dân chúng như vậy, tự nhiên bỏ được sử dụng 45 vạn thạch ngô đổi được tính mạng tám vạn binh sĩ.
Trong khoảng thời gian ngắn, danh vọng Ngụy Vương ngược lại không giảm mà tăng.
Ngày hôm đó, Thái tử Nhiên đang đi dạo phố chợ Đại Lương, đột nhiên bị tiếng tranh cãi trước mặt hấp dẫn.
Thị vệ đuổi theo sát, mấy ngày nay đi cùng nhau, thị vệ cũng xem như tìm hiểu thấu tính tình chủ tử nhà mình. Đó chính là Thái tử Nhiên muốn làm không ngăn cản được, mình chỉ có thể càng phải cẩn thận hơn nữa, canh phòng nghiêm ngặt có việc bất ngờ.
Đi tới gần, Thái tử Nhiên thình lình phát hiện mấy lưu manh đang dây dưa với một bà lão. Nhìn dáng vẻ bà lão, chắc là đi ra bán thức ăn trợ cấp gia dụng, nhưng không hiểu quy định trong chợ, không giao “phí bảo hộ” cho ác bá trong chợ. Lúc này mới gây ra hai bên tranh chấp.
- Lão phụ nhân, ta khuyên ngươi thức thời một chút, ngoan ngoãn giao ra ba đao tệ. Nếu không ta không ngại dạy cho ngươi một chút quy củ của nơi này.
Một tráng hán khôi ngô gương mặt hung ác, dáng người cao lớn nói.
Ba đao tệ đủ khẩu phần lương thực bốn ngày cho một người, đây không phải là muốn mạng của bà lão hay sao.
Lão phụ nhân rõ ràng khiếp sợ đến mức run lẩy bẩy, nhưng vẫn dũng cảm quật cường che chở thức ăn phía sau. Mọi người xung quanh bàn tán ầm ĩ, thỉnh thoảng khiển trách mấy tên lưu manh. Đám lưu manh lại liếc nhìn sang, mấy người trẻ tuổi ý muốn đi ra lý luận lập tức rụt trở lại.
- Bà lão đã giao thuế chợ, cầu xin các vị hãy bỏ qua bà lão!
Lão phụ nhân đau khổ cầu xin.
- Lão bà tử đáng chết, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Ngươi cũng không tìm người hỏi thăm một chút, Hổ ca chúng ta đứng đầu mãnh đất này. Thu ngươi ba đao tệ là nể mặt ngươi, đổi lại thành người khác, sớm đã thu hai ba mươi đao tệ.
Nghe được thủ hạ khen mình như vậy, một người cầm đầu rõ ràng rất có mặt mũi. Xem ra hắn chính là Hổ ca.
- Vương Hổ cũng quá không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ngay cả bà lão hơn bảy mươi tuổi đều không buông tha. Con trai bà lão chết trận, con dâu tái giá, chỉ còn một cháu trai sống nương tựa lẫn nhau, thật sự không dễ dàng a!
Một người qua đường Giáp nói.
- Đúng vậy! Bà lão buôn bán công đạo, thật sự một người tốt. Nếu không chúng ta đi quan phủ tố cáo?
Người qua đường Ất đề nghị.
- Tố cáo cũng không tốt. Vương Hổ chính là ca ca tiểu thiếp mười tám phòng của Thái Thú, nếu không sao hắn dám lộ liễu trắng trợn hoành hành phố chợ như thế. Sau lưng người ta có chỗ dựa.
Người qua đường Bính lúc này phản bác.
Nhìn thấy đám người tức giận lại không dám nói gì, Thái tử Nhiên đang định bảo thị vệ thay bà lão nộp phí bảo vệ. Một giọng nói đột nhiên vang lên:
- Vương Hổ, ban ngày ban mặt, trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không?
- Lúc này thì hay rồi, Chu đồ tể tới. Bà lão được cứu rồi.
Người qua đường nhìn thấy đại hán đi tới. Chỉ thấy này gã nam nhân chiều cao chín thước, đầu báo mắt to, quả nhiên bộ dạng như thần nhân.
- Chu Hợi, ngươi bớt lo chuyện bao đồng cho ta.
Vương Hổ vẻ mặt sợ hãi, hắn vẫn đối chọi gay gắt.
Chu Hợi nghe được lời nói này không giận mà cười, nói:
- Lão tử cuộc đời thích nhất bênh vực kẻ yếu, ta sẽ nhúng tay vào chuyện ngày hôm nay. Ngươi có thể thế nào?
Trong khi mọi người cho rằng hai người một lời không hợp sẽ ra tay độc ác, không ngờ được Vương Hổ lại đột nhiên khiếp sợ.
- Ngươi chờ đấy cho ta, lão tử sẽ làm cho ngươi không lăn lộn nổi tại Đại Lương.
Ném câu độc ác xong, Vương Hổ dẫn theo thủ hạ chạy trối chết.
Đây là chỗ sáng suốt của Vương Hổ.
Hắn biết Chu Hợi lực lớn vô cùng, bây giờ thủ hạ mình cùng xông lên cũng không phải đối thủ của hắn. Cứng rắn chống đỡ sẽ chịu đòn, ném mặt mũi lại càng nhiều.
Tuy nhiên Vương Hổ đã quyết định, thù hôm nay, ngày khác trả lại gấp trăm lần. Vì vậy hấp ta hấp tấp đi tới Thái Thú phủ tìm muội muội khóc lóc kể lể.
Chu Hợi lại cười, trấn an lão phụ nhân đang khóc sướt mướt. Đám người thấy rõ náo nhiệt đã qua, lập tức từng người tản đi.
Thái tử Nhiên dường như suy nghĩ tới điều gì đó, lại lững thững đi tới trước mặt Chu Hợi, ra hiệu thị vệ lấy một trăm đao tệ trên thân đưa cho lão phụ nhân tạm thời an ủi.
Sau khi lão phụ nhân sợ hãi bái tạ rời đi, Thái tử Nhiên hứng thú gọi lại Chu Hợi vốn muốn rời đi, hỏi:
- Đắc tội Vương Hổ, không biết đỏ tráng sĩ dự định làm sao?
Chu Hợi hơi chợt kinh ngạc, lại lớn tiếng cười nói:
- Còn có thể thế nào? Chỉ cần đi nơi khác mưu sinh mà thôi. Đại Lương khá lớn, chẳng lẽ còn không có chỗ cho Chu mỗ sống yên ổn hay sao?
Thái tử Nhiên lại nói:
- Tráng sĩ quả nhiên dũng cảm như vậy. Đúng đắc tội Vương Hổ, chung quy sẽ có một chút phiền toái nhỏ. Ta quan sát tráng sĩ toàn thân tập được võ nghệ, mai một ở trong phố phường chẳng phải là quá đáng tiếc? Nếu cứ khuất thân tại nơi nhỏ bé như Đại Lương này, không bằng cá nhảy biển sâu, lồng chim vào rừng. Nếu như tráng sĩ cố ý, tại hạ muốn được tài năng của tráng sĩ.
Chu Hợi lại âm thầm tỉnh ngủ, cái gọi là thân thiết với người mới quen, đây là tối kỵ.
Mình và đối phương gặp mặt lần đầu, đối phương lại lấy lòng như vậy, khó bảo toàn không có ý định không tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt Chu Hợi, Thái tử Nhiên đã biết mình quá mức cấp thiết.
Mình vừa nhớ tới Chu Hợi cũng là một nhân vật lợi hại, lúc Tín Lăng Quân đứng ra cứu Triệu chính là hắn giết chết đệ nhất dũng tướng Ngụy quốc Tấn Bì, vũ lực có thể thấy được một chút.
Sau khi đầu nhập vào Tín Lăng Quân, Chu Hợi cũng chỉ là đồ tể trên phố.
Liên tưởng đến đây, Thái tử Nhiên lại than thở đồ tể đa số trượng nghĩa, phụ lòng phần nhiều là người đọc sách. Bao nhiêu chí sĩ mai một trong lùm cỏ.
Suy nghĩ đến nếu không thể nói phục đối phương, nói chuyện tiếp theo sợ rằng không cần thiết. Vì vậy Thái tử Nhiên cởi xuống ngọc bội bên thắt lưng cho thấy thân phận.
Ở thời đại này, người thân phận khác nhau đeo ngọc bội sẽ cực kỳ chú ý. Giống như Thái tử Nhiên đeo ngọc bội người sáng suốt liếc mắt sẽ nhìn ra điểm không tầm thường, cho dù là một bách tính bình thường cũng có thể phân biệt ra được ai ưu ai kém.
Cũng may Chu Hợi liếc mắt một cái liền nhận ra đây là ngọc bội chỉ có vương tộc mới được đeo, bởi vậy nói chuyện tiếp theo khách và chủ đều vui mừng.
Một kẻ không cam lòng ở bình thường, một kẻ yêu quý hiền tài sĩ. Gặp nhau như vậy làm sao có thể không đập ra tia lửa!
Thái tử Nhiên lấy ra ngôn luận “Đại trượng phu nên cầm ba xích kiếm, lập công ngoài vạn dặm, sao có thể khuất thân dưới lời ác độc của hủ nho” , Chu Hợi đồng ý ra sức vì Thái tử Nhiên.
Hai ngày sau, hiệp ước liên minh khởi thảo hoàn tất. Ngụy quốc chính thức tuyên bố liên minh cùng Hàn quốc, hai nước từ đối địch chuyển thành minh hữu, nhất thời khiến thiên hạ líu lưỡi.