Chương 14: Cái Tên Đáng Ghét Này!

Lỗ Tấn tới nơi, đã dẫn các Thiết Kỵ Trường Đao tập hợp đầy đủ. Để cho kỵ mã vừa chạy đến lấy lại sức. Việt Phong lúc này mới thúc ngựa tiến lên, lại gần chiến trường.

Việc một kẻ cưới Chiến Mã, mang bộ Chiến Tướng Sáo Trang làm thu hút sự chú ý của cả hai bên.

Lãnh Chúa râu đen có vẻ khó chịu, nhưng hắn cũng không ngán bất cứ kẻ nào. Giọng nói gằn gằn rất khó nghe.

“ Ngươi là ai, biết điều thì cút xéo chỗ khác.”

Thu Nguyệt như thấy được cứu tinh, trong đầu cũng xuất hiện một tia hi vọng.

“ Ấy đừng có đuổi ta, ta chỉ muốn đến gần xem cho rõ mà thôi. Các người cứ đánh tiếp đi.”

Thu Nguyệt tức giận.

“ Đúng là cá mè một lứa.”

Người gieo hi vọng cũng là người dập tắt hi vọng. Thứ đó mới là khốn nạn nhất.

Nhưng tên Lãnh Chúa có bộ râu đen nào đâu suy nghĩ đơn giản như vậy được. Hắn cũng không biết tên này xuất hiện là có mục đích gì. Nãy giờ có ai phát hiện ra hắn đâu chứ.

Nếu hắn muốn làm ngư ông thì có thể chờ hết cuộc chiến cơ mà.

Thế nhưng hắn lại lộ diện và có ý muốn xem. Thế chỉ còn một điều, là hắn tới hù doạ mà thôi. Binh lực của hắn không đủ.

Đúng vậy, nếu như muốn thực hiện sự kiện tuần kia thì phải qua được nơi này, mà hiện tại mình đang trấn giữ nơi đây.

“ Này thằng nhóc, khôn hồn thì cút, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

“ Ai chà, hung dữ thật nhỉ.”

“ Ngươi là cái thá gì?”

“ Được được, ta vốn là muốn chỉ cho cô nương này chỉnh lại trận hình mà thôi. Để xem trận đánh hay ho một chút.”

Sau đó Việt Phong từ từ đưa thanh Tuyệt Ma Đao lên hướng về tên lãnh chúa.

“ Nhưng ngươi đã chọc phải người mà ngươi không nên chọc rồi.”

“ Giết!!!!!”

Việt Phong rống to.

Các Thiết Kỵ Chiến Đao từ bên đồi, bị khuất trong bóng tối bỗng xuất hiện. Tốc độ cực nhanh, hung mãnh hơn người, khí chất băng lãnh vô cùng.

Đám Mộc Linh Loan Đao sợ hãi. Đây chính là khắc tinh lớn nhất của chúng. Khiên chắn là lợi thế lớn của chúng để áp sát kẻ địch.

Khiên tròn chắn tên, chắn mâu, chắn thương, chắn kiếm,…. Chứ có bao giờ chắn nỗi Kỵ Mã. Đằng này còn dùng trường đao, sức mạnh vượt trội.

“ Là Thiết Kỵ, là quân Thiết Kỵ.”

“ Số lượng đông quá.”

Lãnh Chúa râu đen la toáng lên.

“ Mau chụm lại với nhau cản địch.”

Nhưng khí thế hừng hực thêm với lực công phá kinh người chiến mã lẫn trường đao, Mộc Linh Loan Đao bị chém chết tơi bời.

Lực lượng nhanh chóng bị phân tách ra làm hai.

Thế quái nào chúng có thể xuyên qua luôn cả lực lượng như vậy.

Trên đường càn quét của Thiết Kỵ, binh sĩ đối phương người chết, người bị đứt đôi, người bị ngựa dẫm dưới mặt đất,… nhìn rất thê thảm, kinh hãi.

Bấy giờ điểm trên mặt của các Mộc Linh Loan Đao chính là nỗi sợ hãi. Nhưng vì lòng trung thành, họ quyết tử cũng với Lãnh Chúa, mặc dù sĩ khí giảm sút rất nhiều.

Thu Nguyệt thấy vậy cũng xông lên trợ chiến. Dù gì nàng cũng căm ghét tên Lãnh Chúa kinh tởm kia.

Đợt thứ hai càng quét, các kỵ binh bị chặn lại chứ không thể xuyên thủng như lần trước. Vì lần này chúng đã có chuẩn bị, với lại bước lấy đà của Chiến Mã không đủ xa.

Hỗn chiến bắt đầu, thế quân Loan Đao bị ép chặt. Ở giữa thì bị Thiết Kỵ quấy phá. Bên ngoài thì bị Trường Thiết Mâu Binh tiêu diệt.

Việt Phong mở một đường máu tiến đến chỗ Lãnh Chúa râu đen.

“ Ồ, xin chào người muốn lấy đầu ta.”

“ Con mẹ nó, ngươi…”

Tên Lãnh Chúa tức giận, cũng không biết dùng lời lẽ nào để nói lại, chỉ còn cách dùng vũ lực mà thôi.

“ Xem ra là muốn chính bản thân mình lấy đầu ta, sợ quá đi.” Việt Phong cười lạnh, sau đó nghiêm túc nói tiếp: “ Hừ, ta có cần phải nói như vậy cho phù hợp không.”

“ Đỡ lấy.”

Tên Lãnh chúa này mua từ hệ thống một cái U Mộng Phủ. Kiếm được cho miễn phí đúng là có người sẽ dùng không thuận tay nha.

Nhưng hắn chỉ mua mỗi vũ khí, còn công pháp đi kèm thì không có, bởi vì đơn giản là không đủ Tài Phú mà thôi.

Một kích từ U Mộng Phủ tung ra, với chỉ số sức mạnh là D. Nhưng so với Việt Phong có chỉ số sức mạnh là C thì đối phương chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, điểm chỉ số thủ của Việt Phong chỉ là E mà thôi. Nếu phòng thủ đòn đánh này chắc chắn chịu thua thiệt chính là hắn.

Cứng đối cứng.

Bang!

Tiếng vũ khí va chạm rền vang xung quanh.

“ Điểm chỉ số D+, không thể nào?”

Tên Lãnh Chúa kinh ngạc.

“ Đòn toàn lực ngươi chỉ có nhiêu vậy thôi sao? Ta còn chưa dùng hết lực đó.”

“ Ngươi ngươi.”

“ Ngươi cái gì mà ngươi, chuẩn bị tinh thần chưa nè.”

Việt Phong không cần dùng chiêu thức gì cả, chỉ đánh một đòn toàn lực. Tên lãnh chúa bay xuống ngựa phun ra một ngụm máu tươi. Hắn bốp chặt ngực, tay còn lại không cầm nổi Chiến Phủ.

Tên lãnh chúa nhìn quanh một vòng, thấy binh sĩ mình chết như rạ. Lúc này mặt mới mếu máo cầu xin Việt Phong.

“ Ngươi tha cho ta đi, ta sẽ giao hết tài sản của mình cho ngươi. Được không?”

“ Được chứ?”

Âm thanh hệ thống vang lên.

“ Lãnh Chúa Mavic Jone muốn giao dịch với ngài.”

Đồng ý!

Thành công chuyển giao, 3000 Tài Phú, 2000 Xây Dựng, 7000 Lương Thực.

“ Tốt. Ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

Nói xong Việt Phong rời đi. Đám Thiết Kỵ cũng rời theo sau. Binh lực không hề tổn hại một người nào.

Đám Mộc Linh Loan Đao thì sợ hãi vô cùng.

“ Ma quỷ, chính là ma quỷ a.”

Chưa kịp định thần, quân đội của Thu Nguyệt đã đến tiêu diệt.

Tên lãnh chúa chỉ biết kêu gào, oan ức.

“ Việt Phong Lãnh Chúa, ta xin ngài, cứu ta. Không phải chúng ta đã giao dịch sao.”

“ Ai da, ngươi chỉ nói là ta tha cho ngươi. Với lại ta cũng không ra lệnh được người ta a.”

“ Ngươi….”

“ Nữ Lãnh Chúa tha mạng cho ta, ta xin lỗi, sau này ta sẽ cun…”

Phựt!

Đầu của tên lãnh chúa lăn lóc dưới đất, mắt còn trợn trừng.

“ Chúc mừng liên minh ngài đã trảm sát một Lãnh Chúa. Thưởng 5000 Tài Phú.”

Việt Phong vui mừng tự nhiên được bội thu. Tổng cộng gồm.

Tài Phú: 4500.

Xây Dựng: 3000.

Lương Thực: 8000.

Vốn tưởng làm được một pha anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng khi thấy ánh mắt của nàng, hắn đã ngưng ảo vọng.

“ Đúng là lòng dạ phụ nữ. Không biết đâu mà lần.”

“ Ngươi….”

Thu Nguyệt cũng không làm gì quá phận, dù gì cũng là người ta cứu mình.

Còn đối với Việt Phong, phụ nữ không xinh đẹp hắn không hứng thú.

Lúc này đội Ngưu Man Trường Cung cũng vừa tới. Chưa kịp chào Lãnh Chúa thì lại thấy ngài tiếp tục hành quân.

“ Đi thôi.”

“…”

Quân đội Siêu Phàm Thành rời đi, để lại Thu Nguyệt Thành thu dọn tàn cuộc.

“ Cái tên này, nói nặng lời với con gái như vậy, thật không biết có phải là con trai hay không nữa.”

“ Nhưng nhìn mặt hắn có lẽ là người Việt Nam nhỉ?”

“ Là đồng hương a.”

“ Mình đang nghĩ gì thế này, cái tên khốn nạn đó. Lúc nãy còn không có ý giúp mình.”

Sau đó Trần Thu Nguyệt tự gõ gõ tay vào đầu mình, gương mặt bị xị, nhưng bị khăn che mất, cho nên không ai thấy được vẻ tuyệt sắc của nàng.

Một lúc rồi cũng bình thường trở lại, đội của Thu Nguyệt thu dọn trở về căn cứ, bởi vì tổn thất gần một nửa số quân, bây giờ không thể nào tranh chấp tham gia sự kiện được nữa.

Lúc nãy hắn mua công pháp trong hệ thống sao? Có lẽ mình cũng nên mua một cuốn.

…..