Việt Phong cùng nhóm Lỗ Tấn đi đến thành của tên Lãnh Chúa kia. Trên tường thành có ba chữ, Thu Nguyệt Thành. Thành thì còn ở đây nhưng binh sĩ đã được điều động đi hết. Trên đường còn có đầy dấu chân.
Việt Phong cử một người về để dẫn lực lượng đằng sau đi đúng hướng. Cứ một khoảng thời gian sẽ cử ra một người trở về như vậy.
Bởi vì có dấu vết chân cho nên Việt Phong cũng không cần phải vội, chỉ việc đi theo dấu vết mà thôi. Vừa không bị lộ, vừa không cần phải tham chiến sớm.
Theo hướng đi thì nơi diễn ra sự kiện là theo hướng Tây Của Thành Thu Nguyệt này. Cũng chính là có thể suy đoán rằng sự kiện tuần diễn ra ở phía Tây Bắc Thành Siêu Phàm. Nhưng vị trí cụ thể ở đâu thì chưa biết được.
Băng qua một con sông cạn, may mắn là dấu vết vẫn còn bên kia sông. Lúc này Việt Phong thấy một cái dây cột tóc màu tím của phụ nữ.
Hắn nhặt lên, mùi hương vẫn còn phản phất ở quanh quanh. Hắn hít lấy một cái, mùi thơm nhẹ nhàng làm cơ thể hắn thấy thoải mái.
Lãnh chúa này là nữ nhân sao?
Lỗ Tấn lúc này đi thám thính phía trước quay lại báo cáo.
“ Bẩm Chúa Công, Lãnh Chúa Thu Nguyệt Thành đang đối đầu với một Lãnh Chúa khác. Có lẽ là đang thương lượng liên minh.”
“ Ồ, xem ra chúng ta cũng phải đi đến quan sát một chuyến.”
….
Hai đội quân đông đảo đang đối diện với nhau. Một bên là Trường Thiết Mâu Binh, Thu Nguyệt Thành, với Quốc Kỳ là mặt trăng vàng bị khuyết trên nền cờ màu tím.
Lãnh Chúa là Trần Thu Nguyệt với thân hình quyến rũ, dùng khăn che mặt nên không thể thấy được dung mạo. Mái tóc xoã dài óng mượt vì không có đồ buộc.
Quân số 600 người.
Bên còn lại cũng với 700 bộ binh, đều là Mộc Linh Loan Đao. Với Quốc Kỳ hình một cành cây khô màu nâu, trên nền cờ màu xanh lá. Trang bị vũ khí là một khiên tròn với một cái loan đao ngắn.
Lãnh Chúa là một tên râu ria đầy mặt. Nhìn kỹ mới phát hiện là người nước ngoài. Hắn ta một thân to lớn cao 2 mét, so với đám binh sĩ thì hắn ta hơn hẳn một cái đầu.
Còn cô gái là Lãnh Chúa kia có lẽ là người Châu Á. Tuy chữ viết ở dị giới này là một loại chữ khác, nhưng ý nghĩa hiểu được vẫn là Thu Nguyệt. Thành Thu Nguyệt, người châu á.
Có lẽ vì một số lí do gì đó mà cô ấy lại để Quốc Kỳ hình trăng khuyết, lại còn che mặt nữa. Lẽ nào có khuyết điểm ở khuôn mặt?
“ Ta nghĩ rằng chúng ta nên hợp tác đó tiểu thư xinh đẹp.”
“ Không có người nào muốn kết minh mà đi chặn đường người khác như ngươi đâu.”
Tên Lãnh Chúa râu đen vẫn bình tĩnh, giọng nói cười cười, bỡn cợt.
“ Ấy ấy, đừng có nóng giận như vậy chứ, ta là chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi mà.”
“ Biết điều thì hãy tránh đường, bằng không…”
“ Bằng không thế nào cơ? Cô muốn tổn thất binh lực ở đây sao? Chưa kể…”
Tên lãnh chúa chỉ vào đám binh sĩ của Thu Nguyệt rồi nói tiếp.
“ Dựa vào mấy tên lính yếu ớt đó mà muốn chiến thắng chúng ta sao?”
Tuy hắn có chút ngông cuồng nhưng lời hắn nói là sự thật. Bọn chúng ai ai cũng táo tợn, khát máu, tự tin không để đám người trước mặt vào mắt.
Còn so với bên quân đội của Thu Nguyệt thật sự khí thế không bằng. Cô cũng chỉ cho binh sĩ làm sự kiện là chính, chứ nói đến giết người, có người còn chưa giết qua.
Nhưng đám binh sĩ của Thu Nguyệt Thành nghe thấy thế cũng bức xúc, đòi quyết tử với đám đao binh này.
“ Lỗ Tấn.”
“ Có thuộc hạ.”
“ Mau chóng triệu tập đội thiết kỵ lại, chúng ta sắp có việc phải làm rồi.”
“ Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ cũng nóng máu với tên đó lắm rồi.”
Nói xong Lỗ Tấn thúc ngựa thật nhanh rời đi.
Địa hình nơi này cũng có chút phức tạp cho nên kỵ binh cũng bị hạn chế tốc độ đi rất nhiều. Nhiều khe núi khe đồi xuất hiện, lối mòn cũng không có được rộng rãi. Nếu nói bị cung binh mai phục ở lối đi này cũng khó mà thoát khỏi.
Nhưng hiện tại cấp bách, Lỗ Tấn phải băng qua nơi này, may mắn là không có mai phục.
Đám tân binh nhận lệnh, mau chóng thúc ngựa tập hợp. Ngưu Man Trường Cung cũng cố gắng chạy thật nhanh, mặc cho bị đội thiết kỵ bỏ lại phía sau.
….
Hai phe ba mặt một lời không hợp liền giao chiến. Thu Nguyệt biết tên này rõ ràng muốn lấy đầu nàng, có lẽ vì Tài Phú, hoặc có lẽ vì nàng là phụ nữ. Gương mặt dâm dâm dê đê đó khiến nàng kinh tởm vô cùng.
Nếu công thì khả năng thắng là rất thấp, nhưng không đánh không được.
Nếu lùi thì binh sĩ sẽ mất sĩ khí, chúng mà tấn công chỉ có thua thảm hơn.
Chỉ cần mình cố gắng lấy đầu được tên lãnh chúa thì mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Thu Nguyệt bình thường cũng có luyện qua kiếm pháp nhưng là ở trái đất. Nàng chỉ dùng kiếm thành thục hơn người bình thường mà thôi. Chứ Công Pháp từ hệ thống, nàng cũng chưa từng mua qua.
Ngay cả tên lãnh chúa râu đen kia cũng vậy, và hầu hết các lãnh chúa bước đầu đều vậy.
Như đã nói qua ở chương trước, thật sự lúc bấy giờ là cần binh lực, không phải chỉ tăng cường thực lực bản thân là đủ. Bởi vì điểm Tài Phú không có nhiều. 100 đánh 1 không chột cũng què.
Đối với Việt Phong cũng vậy, hắn chỉ vô tình mãi mê dạo quanh cửa hàng hệ thống. Đọc mấy dòng công pháp cuốn hút nên mới trong lúc nhất thời không kiềm được mà mua lấy.
Cho nên, nếu chưa thử mua sẽ không biết tác dụng to lớn của Công Pháp trong hệ thống này.
Không nhưng bản thân có thể tăng điểm chỉ số, còn có tuyệt học sử dụng binh khí. Ngoài ra còn có thể dùng để huấn luyện binh sĩ. Tóm lại chỉ có lợi không có hại. 5000 Tài Phú mà thôi.
Và điều đem công pháp chỉ dạy cho binh sĩ ai cũng có thể nghĩ ra. Nhưng thời kỳ đầu này, sẽ không ai như Việt Phong. Vừa mất thời gian, vừa chi tiêu một khoảng lớn. Ngoài ra tiến độ lại chậm.
Các Trường Thiết Mâu Binh anh dũng tiến lên, ai nấy đều căm phẫn trước kẻ địch.
Ngược lại các Mộc Linh Loan Đao như những kẻ khát máu lao lên điên cuồng. Tay cầm loan đao quay quanh đầu, cổ tay cực kì dẻo.
Hai bên giáp lá cà, ngay đòn phủ đầu các Mộc Linh Loan Đao đằng trước dùng khiên tròn đỡ lấy nhưng vì mũi mâu khá dài và nhiều nên bị xiên thủng mấy lỗ trên cơ thể.
Nhưng sau màn dạo đầu đầy mạnh mẽ đó thì các Trường Thiết Mâu Binh lại luống cuống tay chân. Bởi vì đằng trước lại là đồng đội, mà vũ khí khá dài nên không thể sử dụng một cách linh hoạt.
Vì vậy nên các Mộc Linh Loan Đao với ưu thế linh hoạt cận chiến liền lao tới cắt cổ, chém đứt người các Trường Thiết Mâu Binh.
Có người ôm bàn tay dưới đất mà kêu la, có người không thể nào mà che được miệng vết thương ở bụng, ruột gan tuột ra ngoài,….
Nhìn một cảnh thê thảm vô cùng. Đám Loan Đao này lại vô cùng tàn độc, chỉ đánh cho đối phương tàn phế, mất sức chiến đấu chứ không giết.
Thế trận nhanh chóng bị nghiêng về một bên. Thu Nguyệt đang trên ngựa, tay còn đang dính vết máu kẻ thù ra lệnh.
“ Thu binh.”
Các Trường Thiết Mâu Binh lùi lại, thủ thế. Trong khi đó các binh sĩ Loan Đao miệng le lưỡi liếm vết máu tươi trên vũ khí.
Lực lượng hao tổn gần 200 người mà bên đối phương chỉ tổn thất không tới 100 người.
May mắn là Thu Nguyệt ra lệnh sớm, chứ không thì toàn quân đại bại.
Tên lãnh chúa râu đen thì cười sảng khoái.
“ Nếu nàng chịu về làm vợ ta, ta sẽ tha chết cho nàng, còn ngày ngày ân sủng.”
Thu Phương nhổ một ngụm nước bọt, nhếch miệng khinh thường.
“ Súc vật, bà đây là chết chứ không thèm để cho ngươi nhục mạ.”
“ Thề chết, thề chết.”
Trong một đồi nghiêng gần đó, nấp sau những cái cây xanh, bóng cây che khuất thân ảnh. Việt Phong quan sát từ đầu thì chỉ biết lắc đầu liên tục.
“ Đáng tiếc a.”
Nếu mà Trường Thiết Mâu Binh dựng lên thế phòng thủ. Tạo thành nhiều lớp trường mâu nhô ra, thì đám loan đao chỉ biết khóc thét.
Đáng tiếc là Thu Nguyệt này không giỏi dụng binh.