Phía sau cánh cửa là một người nam thanh niên có mái tóc nâu sẫm, giơ tay một cái đã khiến báo Hắc Phong nằm gục xuống sàn, bất động. Điều này cũng có nghĩa tu vi tên nam thanh niên này cao hơn Hắc Phong nhiều lần. Lạc Khôi thân mang hắc giáp, tay giơ quyền mà nói:
- Các ngươi là ai? Sao lại có ý đồ xâm nhập vào phòng của ta?
Đi theo tên nam thanh niên có hai kẻ cao lớn mặc áo choàng đen có biểu tượng chim ưng trước ngực. Lúc này, một trong hai tên nhanh như tia chớp xông lên về hướng Lạc Khôi, tay đánh ra hai hỏa quyền mạnh mẽ. Khi vào lúc hỏa quyền của kẻ áo choàng đen và gương mặt của Lạc Khôi sắp chạm vào nhau thì bỗng tên nam thanh niên ra hiệu dừng lại. Gã mặc áo choàng đen vừa có ý định công kích Lạc Khôi cũng vội thu quyền trở về. Tên nam thanh niên tươi cười, nói:
- Chúng tôi đến từ tổ chức Tam Ưng hội. Rất mong cậu sẽ tham gia.
- Không.
Lạc Khôi đáp xong liền lấy chiếc rìu từ trong góc phòng mà công kích bọn nam thanh niên. Người nam thanh niên tắt hẳn nụ cười, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Lạc Khôi. Đoạn rồi hai tên áo choàng đen chia nhau vây công Lạc Khôi vào giữa, riêng gã nam thanh niên vẫn khoanh tay, đứng nhìn tựa trận chiến trước mặt là buổi biểu diễn hay ho. Trận chiến ngã ngũ hoàng toàn khi một tên đánh gục Lạc Khôi rồi vác cậu lên vai nhẹ nhàng như vac một con thú yếu ớt, sắp lìa đời. Tên nam thanh niên bây giờ mới dùng chiến lực hùng hậu của bản thân, tạo thành một lỗ không rồi lần lượt từng kẻ bước qua. Lỗ không biến mất để lại giữa căn phòng trọ là một con báo trọng thương.
- Cốc cốc cốc...
Gõ cửa hoài mà Vương Quang không thấy Lạc Khôi phản hồi bèn thử đẩy cửa thì phát hiện không khóa từ bên trong. Khung cảnh trước mặt hắn hiện ra là một căn phòng đồ đạt lộn xộn còn có một con báo đang nằm giữa phòng. Nhờ được Lạc khôi kể lại nên Vương Quang liền biết con báo kia là Hắc Phong, thú nuôi của chủ căn phòng. Vương Quang nhanh chóng tiến lại, xem xét thương thế của Hắc Phong rồi cậu vội đi mua vài viên đan dược trị thương về để điều trị cho chú báo. Lát sau, Hắc Phong đã có thể hoạt động bình thường bèn gầm gừ với Vương Quang như muốn nói gì đó. Tuy rất tò mò về việc mất tích đột ngột của Lạc Khôi nhưng Vương Quang không phải là luyện thú sư tài năng nên cũng không hiểu Hắc Phong đang nói gì. Suy nghĩ một lúc, Vương Quang bèn mang Hắc Phong ra chợ Hàm rồi đứng bên đường mà rao rằng:
- Nếu có vị luyện thú sư nào hiểu được những lời của chú báo này nói, tôi sẽ cho người đó 50 viên tinh thạch.