Chương 10: Gặp Văn Minh

Mọi người xung quanh khu chợ bèn đến thử vận may nhưng không ai hiểu được con Hắc Phong nói gì cả. Bỗng trong đám người bu quanh Vương Quang, có một cậu thiếu niên chạc tuổi cậu bước đến gần con báo, miệng mỉm cười, nói:

- Chủ nhân thật sự của nó đã bị một tổ chức mang tên Tam Ưng hội bắt đi.

Vương Quang tròn mắt, kinh ngạc. Cậu không hề nghi ngờ đáp án mà cậu thiếu niên kia đưa ra vì khi hắn nói xong, Hắc Phong đã gầm gừ vài tiếng như xác nhận. Đám người chung quanh vừa mới nghe ba chữ Tam Ưng hội thì đã kinh sợ, thì thầm.

- Là Tam Ưng hội, tổ chức bí ẩn có biểu tượng chim ưng trước ngực đó sao? Chủ nhân của con báo này xui rồi.

Vương Quang muốn moi móc thêm thông tin từ gã thiếu niên mới quen bèn mở lời trước.

- Không biết cậu đây là một luyện thú sư phải không? Có vẻ cậu rất am hiểu về vấn đề này nhỉ? Chi bằng về nơi tôi ở, vừa nhận thưởng vừa đàm luận.

- Được thôi, tôi cũng đang rảnh. À mà tôi là Văn Minh, Đào Văn Minh.

Vương quang vừa dắt con Hắc Phong về quán trọ vừa cố dò hỏi Văn Minh. Gã Văn Minh dường như biết được Vương Quang muốn moi móc thông tin từ hắn nên gã cứ nói chuyện mập mờ suốt quãng đường đi.

Đến quán trọ, Vương Quang mời Văn Minh vào phòng 05 là nơi Lạc Khôi mất tích rồi bèn ngồi xuống, nghiêm túc mà nói.

- Tôi muốn nói thật cho cậu biết. Chủ nhân của con báo kia tên Lạc khôi và theo như cậu nói thì cậu ta đã bị tổ chức Tam Ưng Hội bắt đi. Nhưng cậu có bằng chứng gì?

Văn Minh chỉ cười mỉm rồi nói.

- Bằng chứng cần cho lúc này sao? Tôi sẽ giúp cậu tìm ra nơi cậu Lạc Khôi kia bị bắt đến nhưng với điều kiện là 50 viên linh thạch thuộc về tôi.

- Được, điều kiện không thành vấn đề.

Vương Quang tuy có nghi ngờ kẻ tên Văn Minh này đang ấp ủ một âm mưu, kế hoạch nào đó nhưng cậu không quan tâm. Thứ quan trọng nhất bây giờ là thông tin về Lạc Khôi, chứ không phải là những nghi ngờ vớ vẩn. Văn Minh bước ra giữa phòng, tay bắt ấn rồi bèn vỗ xuống mặt sàn mà quát lớn.

- Nhân thú Kim Khuyển triệu.

Trước mặt Văn Minh, bỗng hiện ra một con chó lông vàng to lớn. Vương Quang nhìn con chó bằng vẻ mặt kinh sợ vì bởi nếu muốn triệu hồi được chiến thú, các luyện thú sư phải tốn một số kha khá chiến lực trong cơ thể. Chưa nói đến đây là triệu hồi nhân thú mà kẻ triệu hồi không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay chiến lực suy giảm. Văn Minh trông thấy con chó lông vàng tên Kim Khuyển bèn nói với Vương Quang.

- Ngươi có thứ gì vương mùi của cậu Lạc Khôi kia không?

Vương Quang suy nghĩ chốc lát rồi bèn mang chiếc áo còn chưa giặt của Lạc Khôi ra mà nói.

- Cái áo này được không?

Văn Minh cầm lấy chiếc áo, ném cho Kim Khuyển. Con chó ngửi ngửi mấy cái rồi bèn phóng nhanh ra ngoài bằng đường cửa sổ. Cả hai người Vương Quang và Văn Minh vội đuổi theo. Báo Hắc Phong thấy vậy cũng chạy phía sau vì nó cảm nhận đã có hy vọng cứu người chủ nhân của mình.