Cuối con hẻm là một quán trọ không lớn lắm nhưng lại in đậm dấu ấn của thời gian. Khi mới bước đến cửa quán, Lạc Khôi đã thấy một cậu thiếu niên chạc tuổi mình bước ra từ bên trong. Cậu thiếu niên trông thấy Lạc Khôi bèn vui vẻ, chào hỏi:
- Mình là Vương Quang, ở phòng 04 còn cậu là ai?
- À, mình là khách mới, vừa định vào đăng ký đây.
Vương Quang nhiệt tình liền dẫn Lạc Khôi vào trong, chỉ một nơi có lão già đang ngủ gật mà nói:
- Đó là chủ trọ gọi là lão Phong, cậu muốn đăng ký thì nói với lão.
- Cảm ơn.
Dường như lão Phong cảm nhận được có người tiến đến nên bèn ngẩng đầu dậy, nói giọng khàn khàn:
- Phòng 05, chìa khóa đây.
Lão vừa nói vừa thò tay vào túi, lấy ra một chiếc chìa khóa rồi tiện tay quăng cho Lạc khôi. Cậu cho chìa khóa vào túi rồi bèn định đi nhận phòng nhưng Vương Quang đã ngăn lại mà nói:
- Mình đang lúc muốn đến chợ Hàm mua vài thứ, cậu có muốn đi không?
Một phần vì Lạc Khôi vừa mới đến Ô Thương trấn nên đường xá chưa rõ, một phần vì cậu cũng muốn mua vài viên đan dược để gia tăng tiến độ tu luyện. Vương Quang khoát vai Lạc Khôi, bước nhanh trên đường đến chợ Hàm. Chợ Hàm không quá đông đúc vì bởi hàng hóa bày bán ở đây giá trị khá thấp so với những khu chợ khác. Đến chợ, Lạc Khôi tạm biệt Vương Quang rồi rảo bước vừa đi vừa xem hàng hóa hai bên đường. Nhưng khi cậu bước qua một cửa tiệm bán vũ khí thì chợt thấy có rất nhiều người bu lại. Lạc Khôi tò mò, chen vào đám đông, thấy trước cửa tiệm có hai người nam, nữ đang tranh cãi với chủ tiệm.
- Ông chủ, tôi thật sự rất muốn mua thanh kiếm này nhưng lại không mang tinh thạch sẵn bên người. Ông hãy giao thanh kiếm cho tôi rồi tôi sẽ sai người mang tiền đến trả.
- Bà mẹ mày, tao có phải là con nít 3 tuổi đâu mà mày gạt như thế. Không tiền thì cút.
Người nam nhân vẫn kiên nhẫn giải thích nhưng cho dù gã có nói bao nhiêu thì lão chủ vẫn một mực đuổi khách. Cuối cùng người nam chuyển giọng tà ác mà nói:
- Ta đã giải thích đầu đuôi với lão như thế nhưng lão không muốn thì chết đi.
Nói đoạn hắn tung chưởng đánh ra một chiêu xảo diệu khôn cùng. Lão chủ tu vi Tiến CƠ hạ kỳ bèn bị đánh văng ra. Lúc này, chợt có một người nam thiếu niên vung quyền đối kháng với kẻ nam nhân ngang tàn đó. Hắn là Lạc Khôi, vì sự ngang tàn của kẻ nam nhân mà rời khỏi vị trí, giúp đỡ lão chủ tiệm. Người nữ trẻ tuổi nảy giờ không nói lời nào, thấy Lạc Khôi to gan đánh tên nam nhân, ả bèn tức giận truyền chiến lực cho kẻ nam nhân để sớm tiêu diệt Lạc Khôi. Tên nam nhân mỉm cười, bước đến gần Lạc Khôi, vừa định một chiêu tất sát thì bỗng dừng lại rồi cùng người nữ nhanh nhẹn phi thân trốn chạy.
Tiếng sáo từ xa vọng đến rồi một đội binh tuần tra đi đến giải tán đám đông. Lạc Khôi thấy đi đầu là một người trung niên oai vệ, ngồi trên ngựa tốt, thân mang quan phục. Người trung niên đó sau khi giải tán đám đông cũng dẫn đội binh sĩ rời đi xa. Nói đến lão chủ tiệm phủi sạch bụi bẩn trên người rồi bèn vỗ vai, cảm ơn Lạc Khôi. Lão còn nói:
- Tiệm của ta có một bộ chiến giáp rất tốt, lão xin tặng bộ giáp cho thiếu hiệp, xem như là công báo đáp.
Lạc Khôi biết rằng mình đang trong thế nghèo túng nên có cái gì thì cứ thu nhận cho xong.