Tinh Long tộc vốn là một thế lực đồ sộ từng thống trị cả thế giới nhưng không kẻ nào ngờ được dòng tộc của mình bị một cường giả bí ẩn đánh bại. Tàn dư của Tinh Long tộc còn sống sót lúc ấy ôm hy vọng báo thù, chạy trốn đến một mảnh đất hoang vu gọi là Lạc Cự thành. Họ cử ra một người làm tộc trưởng sinh sống đời đời đến nay đã là trăm năm sau.
- Con hiểu rồi. Lạc gia của chúng ta chính là xuất thân từ tàn dư của Tinh Long tộc.
cậu thiếu niên anh tuấn ngồi giữa gian phòng, chăm chú nghe từng lời kể của cha. Lạc Nhân, cha của cậu thiếu niên thở dài, nói:
Nếu ngày ấy, tộc trưởng không tin tên cường giả đó thì dòng tộc của ta sẽ không lụi bại như vầy.
- Con muốn báo thù.
Sau cùng cậu thiếu niên thốt ra một câu đầy hào hùng. Lạc Nhân nhoẻn miệng cười, xoa đầu con mà nói:
Tên cường giả ấy đã chết từ lâu nhưng cha biết hậu duệ của hắn vẫn còn tồn tại trong biển người mênh mong ngoài kia. Từ ngày mai, con sẽ phải ra ngoài lịch lãm vừa có kinh nghiệm thực chiến vừa tìm kiếm danh tính người hậu duệ của tên cường giả đó.
Lạc Khôi xin nghe lời cha dạy.
Hai người trò chuyện chốc lát rồi Lạc Khôi bèn trở về phòng riêng, nghỉ ngơi.
Nửa đêm, bỗng Lạc Khôi bị đánh thức khỏi giấc ngủ vì bởi hàn khí đang ồ ạt xâm chiếm thân thể. Tu vi của cậu chỉ mới đạt đến Luyện Tâm tầng thứ hai nên còn chưa thể tiêu hóa tự nhiên ngoại khí từ thiên địa. Phương pháp tốt nhất bây giờ là đóng cửa sổ lại và tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau, trước cổng Lạc Cự thành, Lạc Nhân và vợ là Mai uyên từ biệt con trai để cho cậu khởi hành. Lạc khôi bỏ hết tất cả đồ dùng vào hai chiếc túi rồi bèn rảo bước về hướng bắc. Cậu đi không bao lâu thì đến một thị trấn khá đông dân có tên là Ô Thương. Lạc Khôi quyết định sẽ vào một lầu rượu, ăn uống cho no rồi mới tìm nơi nghỉ ngơi. Sau khi đã đánh chén no nê, trả tiền đầy đủ, Lạc Khôi bèn lân la hỏi dò quán trọ. Một người tốt bụng chỉ một con hẻm nhỏ mà nói:
- Trong đó có quán trọ của lão Phong, giá khá rẻ nên cậu có thể ở lại.
- Cảm ơn bác nhiều.
Quả thật trong con hẻm đó có một quán trọ thuộc quyền sở hữu của lão Phong, một lão già bí ẩn. Gọi là bí ẩn vì bởi chẳng ai đo được tu vi của lão đến đâu cả. Có vài người vấp váp nói rằng lão cả đời chỉ là một phàm nhân nhưng nào ai tin. Lạc Khôi trong lúc dò hỏi cũng nghe được việc ấy nhưng cậu mặc kệ cứ đến quán trọ xem sao.