- Ưm
Tiếng rên của Tiểu Hà vang lên khi Dạ Hoa bắt đầu mò xuống bên dưới , Tiểu Hà mặc dù hiện tại đã sắp xỉ 35 tuổi nhưng làn da được chăm sóc rất kỹ càng không có bất cứ một nếp nhăn nào
Váy ngủ cùng nội y của Tiểu Hà nhanh chóng được tháo xuống lộ ra một thân thể mỹ miều , quần áo của Dạ Hoa cũng được Tiểu Hà kéo xuống , tiểu đệ của hắn hùng dũng ngóc đầu dậy
- To thế có vừa không ?
Tiểu Hà lo lắng nhìn Dạ Hoa
- To hơn còn có thể vừa a
Dạ Hoa cười Hắc Hắc lửa nóng đã cháy bừng bừng , giương cung bạt kiếm lao đến
Từ miệng Tiểu Hà liền vang lên một tiếng rên vừa đau đớn kèm lẫn sung sướng
Một lát sau tiếng rên rỉ đã vang khắp căn phòng
- Ưm , Dạ Hoa nhanh chút
Sau khi nghe xong Dạ Hoa liền dừng lại
- Hả ngươi nói gì ta nghe không rõ
Tiểu Hà mặt đỏ lên , áp mặt vào ngực Dạ Hoa
- Nh ... nhanh một chút
Nhưng Dạ Hoa vẫn không chịu động
- Phải gọi là gì cơ ?
- Chồng , nhanh một chút
Tiểu Hà giọng như con muỗi lí nhí nói
- Hắc hắc , tốt a
- Ưm , em ra
Cả người Tiểu Hà nhè nhẹ co giật từng hồi , Dạ Hoa cũng gầm nhẹ một tiếng bắn tất cả tinh hoa vào bên trong
- Như vậy sẽ có bầu đấy
Tiểu Hà nằm gục xuống bên người Dạ Hoa , nhẹ giọng nỉ non . Dạ Hoa vẫn không nói gì vòng tay qua ôm Tiểu Hà vào lòng
- Sao ngươi không nói gì ?
Tiểu Hà hỏi
*Đét
Dạ Hoa vỗ vào mông Tiểu Hà một cái
- Ngươi cái tên ...
Chưa nói hết câu liền bị vỗ thêm một cái nữa
- Chồng
Chỉ mới xưng hô vài lần nên Tiểu Hà vẫn còn rất ngượng ngùng , mặt đỏ như gấc
- Có bầu thì cùng lắm chúng ta cùng nuôi thôi
Dạ Hoa lúc này mới cười nói
- Có chút không ổn đâu , ta đã lỡ hứa hôn với gia đình người ta rồi
Tiểu Hà sầu não nói , vẻ mặt nặng nề
- Không thể hủy hay sao ?
- Gia đình của ta là một thứ gì đó ngươi không thể tưởng tượng ra đâu , gọi là một gia tộc thì đúng hơn
Tiểu Hà lắc lắc đầu , sau đó chậm rãi kể về gia tộc của cô , Dạ Hoa nghe đến đâu thì liền khiếp sợ đến đó , không thể tin những chuyện này lại thật sự có thể tồn tại
Gia tộc của Tiểu Hà được gọi là đông phương gia tộc , tên thật của cô không phải là Tiểu Hà mà là Đông Phương Họa Thủy vì trốn tránh sự chèn ép của gia tộc nên mới tự mình trốn đến đây để tạm né tránh gia tộc của mình , thế nhưng chưa được bao lâu thì liền bị phát hiện , kiên quyết muốn đứa Họa Thủy đi nhưng Họa Thủy liền đe dọa tự tử , hết cách nên bọn họ chỉ còn cách nhượng bộ kỳ hạn cho Họa Thủy một thời gian sau đó phải liền quay về gia tộc , ngày mai cũng chính là ngày hết thời hạn
Và gia tộc của Họa Thủy được người đời gọi là tu chân thế gia nắm quyền lực có thể chi phối được cả một đất nước
Kỳ thật Y Na cũng chính là em ruột của Họa Thủy , từ nhỏ đã đeo bám bên người cô nên cùng cô bỏ trốn đến đây để chung sống
Khi nghe xong Dạ Hoa liền cảm thấy có chút nặng nề
- Hay là chúng ta cùng mang theo Y Na bỏ trốn ?
- Không thể , không ai có thể trốn thoát khỏi bọn họ cả
Họa Thủy cay đắng nói , sau đó Dạ Hoa liền rơi vào trầm tư
- Được ở với ngươi như vậy dù chỉ một ngày thôi đã đủ khiến ta cảm thấy mình sống một đời này thật không oan uổng rồi
Họa Thủy cười , cô cười thật xinh đẹp cười đến mức hoa nhường nguyệt thẹn , hạnh phúc ôm chặt lấy Dạ Hoa
- Dù có chết ta cũng sẽ quyết tâm bảo vệ ngươi , không ai có thể cướp ngươi từ tay của ta nếu ngươi không muốn đi
Dạ Hoa nắm chặt tay của Họa Thủy kiên quyết nói
- Ừm
Họa Thủy gật gật nhưng trong đầu vẫn miên man suy nghĩ rất nhiều điều , hai người nhanh chóng tiến vào giấc ngủ
Không ai hề hay biết có một cô bé đang đứng bên ngoài , cũng không ai hay biết cô đang đau lòng như thế nào , bên trong cô đang từ từ rạn nứt , mọi thứ trong mắt cô dường như mất đi màu sắc , cô nhẹ nhàng tiến về phía căn phòng của mình sau đó đau đớn ngã gục xuống mặt sàn khóc nấc lên từng hồi
Buổi tối nhanh chóng qua đi , Họa Thủy , Dạ Hoa và Y Na tỉnh dậy nhưng tựa như chưa có gì xảy ra vậy chỉ có một điều khác với Dạ Hoa đó là Tiểu Hà hiện tại là Họa Thủy
Mọi thứ tưởng chừng như sẽ đi về quỹ đạo của nó nhưng khi ba người đang cùng ăn uống thì trong nhà đột ngột xuất hiện hai trung niên nhân , hai trung niên nhân đến bất ngờ tựa như ma quỷ vậy
- Tiểu thư , tam tiểu thư , đến lúc phải về rồi
Hai trung niên nhân cúi người hành lễ với Họa Thủy cùng Y Na sau đó mở miệng nói , Dạ Hoa trực tiếp bị bọn họ phớt lờ
Ngay khi thấy hai trung niên nhân này Dạ Hoa liền trở nên trầm trọng , trong đầu liên tục suy nghĩ phương pháp để đối phó thì trong đầu hắn linh quang chợt lóe
Nhân lúc hai trung niên nhân không để ý đến hắn , Dạ Hoa liền âm thầm lấy con dao từ trên bàn xuống cứa vào hai bàn tay đủ để chảy ra một ít máu sau đó liền giấu đi , cảm giác đau đớn khiến hắn nhíu mày sau đó liền trở nên bình thường
Họa Thủy đau khổ nhìn Dạ Hoa một bộ muốn nói đến lúc ta phải đi rồi , khiến lòng hắn đau nhói
Y Na cũng lén nhìn Dạ Hoa , sâu trong ánh mắt tựa như đang giấu đi những giọt nước mắt
Lần hành động này hắn thật sự vẫn còn rất chần chừ , nếu hành động dại dột này của hắn có thể giết đi hai vị trung niên nhân này có thể bọn họ sẽ lọt vào truy sát nếu như thế sẽ rất khó khăn cho Họa Thủy cùng Y Na
Nhưng khi nhìn thấy Họa Thủy như vậy trong lòng hắn liền quyết tâm phải thực hiện cho bằng được
- Chờ đã hai vị đại nhân , ta có thể cầu các ngươi một việc không ?
Dạ Hoa bất chợt đứng lên mở miệng nói
- Hừ thứ giun dế như ngươi đừng có mơ tưởng trèo cao , để ý thân phận của mình đi
Một trung niên nhân nhíu mày tức giận nói
Họa Thủy biến sắc sau đó mặt lạnh lẽo nhìn trung niên nhân vừa nói
- Lục thúc xin chú ý lời nói
Khi thấy Họa Thủy nói vậy vị Lục Thúc cũng biết điều ngậm miệng
Dạ Hoa cũng rất tức giận nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười làm lành , quay qua cười nói với Họa Thủy
- Không có gì đâu
Sau đó hắn chậm rãi đi đến gần Lục thúc cùng trung niên nhân còn lại , bỗng dưng Dạ Hoa cuối người thật sâu
- Ta chỉ cầu xin một điều hai vị đại nhân có thể chăm sóc thật tốt cho biểu tỷ cùng biểu muội của ta ?
Hai trung niên nhân không đáp , Dạ Hoa vẫn không ngóc đầu dậy
- Hừ , được ta đáp ứng ngươi
Trung niên nhân còn lại hừ lạnh một tiếng sau đó nói
Dạ Hoa lúc này cũng ngẩng đầu lên , trên mặt lại thay đổi thành vẻ mặt vui mừng
- Vậy ta thật sự tạ ơn hai vị đại nhân này rồi
Hai bàn tay đã chứa sẵn máu màu đen của hắn đưa xuống cầm lấy tay của hai trung niên nhân
Lục thúc cùng trung niên nhân còn lại khi thấy Dạ Hoa muốn cầm lấy tay của mình liền muốn rút lại nhưng khi chứng kiến Họa Thủy vẫn đang lạnh lẽo nhìn mình thì đành đứng yên cho hắn muốn làm gì đó thì làm
Dù gì đi nữa Dạ Hoa cũng chỉ là con kiến đối với bọn họ , hắn có thể làm gì được chứ ?