Rốt cuộc bàn tay của Dạ Hoa cũng chạm đến hai trung niên nhân , hai trung niên nhân bỗng dưng có một cảm giác ướt át từ lòng bàn tay Dạ Hoa truyền đến nhưng bất ngờ lại không có chuyện gì xảy ra cả
Dạ Hoa âm thầm thất vọng , giả vờ tỏ ra vui vẻ sau đó buông tay hai trung niên nhân ra , sau khi thấy Dạ Hoa buôn tay ra bọn hắn liền vội vàng giấu tay ra sau lưng ra sức lau vào chỗ Dạ Hoa chạm vào tựa như là một thứ gì đó thật dơ bẩn vừa chạm vào sau đó chán ghét nhìn Dạ Hoa
- Tiểu thư , tam tiểu thư , đến lúc phải lên đường rồi
Dạ Hoa lần này quả thật bất lực chỉ biết trân trối đứng nhìn Họa Thủy và Y Na từ từ bước đến hai trung niên nhân
- Dạ Hoa , hãy tự chăm sóc bản thân cho thật tốt
Họa Thủy quay đầu lại nói với Dạ Hoa , nước mắt cũng đã lưng tròng
- Hoa ca ca , em đi đây
Y Na cũng buồn bã nhìn Dạ Hoa , anh mắt đăm đăm nhìn Dạ Hoa , tựa như muốn khắc thật sâu khuôn mặt của hắn vào lòng mình
Hai bàn tay Dạ Hoa nắm chặt lại , bấu đến mức đã có máu rỉ ra , hàm răng hắn nghiến lại phát ra những tiến ken két , Dạ Hoa biết nếu hiện tại hắn lao lên hai trung niên nhân đó sẽ có lý do để đánh hắn thành cặn bã
*Xoẹt
Không để cho Dạ Hoa có cơ hội lên tiếng , thân ảnh của 4 người đồng loạt biến mất , chỉ còn lại bóng lưng của Dạ Hoa
Dạ Hoa đứng tại chỗ nở một nụ cười đau khổ , tự khinh bỉ chính bản thân mình
- Rốt cuộc ta chỉ là một kẻ dám nói mà lại không dám làm
Sau một hồi bần thần thì Dạ Hoa cũng phục hồi lại tinh thần , hiện tại Họa Thủy và Y Na đã đi căn nhà này cũng không thuộc quyền sở hữu của hắn , hắn nên đi trước khi có biến cố xảy ra
- Một ngày nào đó , nếu có cơ hội ta sẽ trả lại gấp 10 lần những sự khinh bỉ các ngươi dành cho ta ngày hôm nay
Trước khi bước ra khỏi nhà hắn lưu luyến nhìn lại một cái sau đó lẩm bẩm , hít một hơi thật sâu , đằng sau là một cái ba lô cất bước đi ra khỏi ngôi nhà
Kể từ ngày hôm đó trường đại học liền không bao giờ xuất hiện bóng dáng của Dạ Hoa và Y Na nữa
Sau khi ra khỏi nhà Dạ Hoa liền chạy đi kiếm phòng trọ , 2 vạn hắn lắn từ tay Quách Đạt đủ để hắn sinh sống đến 2 3 tháng , trong thời gian này hắn cũng tìm được công việc phục vụ tại một quán nhậu nhỏ
Từ khi Họa Thủy và Y Na đi thấm thoát cũng đã được 3 năm , tại quán nhậu Tam Thẩm
- Dì thẩm , một phần bò xào sả ớt , hai phần gà xé phay , một nồi lẩu đặc biệt
Dạ Hoa mang một bộ đồ phục vụ , tay cầm một quyển sổ cùng một cây bút , phía trước Dạ Hoa là một toán nam nhân đang ngồi gọi món , sau đó liền quay đầu la to vào bên trong
- Tiểu tử ta không có điếc
Giọng Dì Thẩm từ bên trong vang ra
Đám nam nhân cũng trợn mắt
Thế CMN ngươi cầm quyển sổ ghi ghi cái gì ?
Vẻ mặt Dạ Hoa trải qua 3 năm được cuộc đời rèn giũa trở nên khắc khổ hơn rất nhiều , không còn vẻ lông bông như ngày đó nữa
Cuộc sống của hắn cứ như vậy trôi qua , sáng vào công trường làm việc bán thời gian , chiều tối lại phục vụ tại quán của Dì Thẩm , tưởng như cuộc sống của hắn sẽ cứ thế trôi qua rồi hắn sẽ từ từ chết đi nhưng không
Lại trôi qua 4 năm , Dạ Hoa lúc này đã 27 tuổi nhưng trông hắn lại không được anh tuấn như ngày trước nữa mà chỉ có một chữ để miêu tả hắn là già , một đầu tóc dài lộn xộn cộng thêm bộ râu rậm rạp khiến người ta khó có thể nhìn rõ hắn trông như thế nào nếu cạo đi
Một ngày này khi đang chuẩn bị tiếp tục công việc thì bỗng có một chiếc xe dừng tại trước cửa công trường , sau đó một nữ nhân vẻ mặt lạnh lùng trạc tuổi hắn bước xuống
Khi chứng kiến dung mạo của nữ nhân đó Dạ Hoa tựa như bị sét đánh , ngơ ngác nhìn vào người con gái đó
Dạ Hoa đột nhiên buông cái xẻng đang cầm ra điên cuồng chạy đến
- Nhược Vũ ? là em phải không ?
Nữ nhân có khuôn mặt thật sự rất giống với mẹ của hắn , còn có nét của người em gái mà ngày trước hắn bị cướp mất
Tên bảo vệ cho cô gái khi thấy bỗng có một người đàn ông trông khá dơ bẩn lao đến chỗ cô gái thì liền đứng ra chặn trước mặt phẫn nộ quát
- Này , ngươi đang làm gì thế ? cút về làm việc của mình đi
Nhưng Dạ Hoa lúc này chỉ hoàn toàn tập trung vào cô gái đó nào còn tâm tư đi chú ý tên bảo vệ
- Nhược Vũ , là em phải không ?
Khi bị tên bảo vệ ngăn lại , Dạ Hoa liền run rẩy cất tiếng nói
Nghe Dạ Hoa gọi thân thể cô gái cũng khẽ run lên , giọng nói thật xa lạ nhưng tại sao cô lại cảm thấy rất quen thuộc ?
- Trả lời anh đi , là anh đây ca ca của em đây
Ca ca? Hoa ca ca? từng đoạn từng đoạn ký ức ngày xưa lại xuất hiện trong đầu cô gái
Không thấy cô gái hồi đáp Dạ Hoa một lần nữa nói
- Tên này bị điên rồi , chủ thầu đâu ? chủ thầu !
Tên bảo vệ tức giận hét lên , một trung niên từ bên trong công trường hấp tấp chạy ra
- Là hoa ca ca sao ?
Nhược Vũ tỉnh lại từ trong đoạn ký ức đau thương đó , giọng của cô bỗng khàn đi nước mắt đã đảo quanh tròng mắt
- Phải phải , là ta đây
Khi nghe Nhược Vũ hỏi lại Dạ Hoa liền mừng rỡ
Nhược Vũ buông cái túi xách đang cầm trên tay ra chạy đến , bàn tay thuận tiện đẩy tên bảo vệ ra một bên lao vào lòng Dạ Hoa
- Ca ca , rốt cuộc lâu nay anh ở đâu ? anh có biết em tìm anh rất cực khổ không ?
Nhược Vũ bỗng dưng lao đến ôm Dạ Hoa , một mùi thơm xông vào mũi khiến Dạ Hoa sững sờ
- Ta nhiều lần đến căn biệt thự ngày đó nhưng đều bị đánh đập rất thảm sau đó bọn hắn liền đuổi ta đi a
Dạ Hoa cười khổ nói , gặp được em gái khiến hắn thật sự rất vui mừng
- Đi , trước tiên về nhà rồi nói chuyện
Nhược Vũ ý thức được xung quanh vẫn còn rất đông người liền kéo tay Dạ Hoa lôi vào xe
- Nhưng mà Nhược tổng còn việc khảo sát ?
Tên bảo vệ của Nhược Vũ hỏi
- Không quan tâm , có thấy ta mới gặp được ca ca không ? lái xe nhanh lên
Nhược Vũ lạnh lùng nhìn hắn khiến hắn sởn hết da gà , sau đó vội vàng ngồi vào xe đạp chân ga phóng đi
Tên chủ thầu vẫn ngơ ngác không hiểu việc gì thì giám đốc đã lôi một tên công nhân của mình chạy đi , đành gãi gãi cái đầu hói đi vào trong
Nhược Vũ vẫn nắm chặt lấy tay Dạ Hoa
- Tại sao ca ca lại ra nông nổi này
Cô lo lắng nhìn Dạ Hoa , khi thấy Dạ Hoa khó xử nhìn tên bảo vệ thì tiếp tục nói
- Đây là con trai của Mã thúc , người đã từng giúp đỡ anh và em khi còn nhỏ không việc gì phải lo lắng cả
Dạ Hoa gật đầu sau đó cũng chậm rãi kể về cuộc sống của hắn từ khi Nhược Vũ bị bắt đi , câu chuyện rất ngắn gọn xúc tích , chỉ có một vài diễn biến khá đặc biệt , nhưng Nhược Vũ lại cảm thấy vô tận đau lòng từ khi nghe đến đoạn Họa Thủy và Y Na bị bắt buộc phải rời bỏ Dạ Hoa mà đi
Sau khi Dạ Hoa kể xong thì cũng hỏi ngược lại Nhược Vũ , quả thật từ khi bị trung niên nhân là Phương Hồng bắt về tưởng chừng như cuộc sống của cô rất khổ cực nhưng không phải vậy
Nhược Vũ được chăm sóc rất cẩn thận , được theo học một trường có tiếng nhất đất nước , sau đó khi học xong liền nhậm chức giám đốc một công ty nhỏ dưới trướng của Phương Hồng , mặc dù chỉ là công ty nhỏ dưới trướng hắn nhưng đối với người khác đã là rất lớn rồi
Mặc dù vậy nhưng Nhược Vũ vẫn sống trong sợ hãi , vì nhiều lần Phương Hồng cứ nhìn cô với ánh mắt khác thường , lại còn nhiều lần muốn lẻn vào phòng cô nhưng Nhược Vũ bất kể vào hay ra đều khóa kín căn phòng mình lại
- Ca ca đã chịu khổ cực thật nhiều rồi , không sao cả hiện tại đã có em bên cạnh ca ca rồi
Khi nghe Nhược Vũ nói vậy Dạ Hoa vui có mà buồn cũng có , hắn tự cười chế giễu chính bản thân mình , không lẽ hắn vô dụng đến mức phải để em gái của mình chăm lo cho bản thân mình ? nhưng không muốn Nhược Vũ buồn nên hắn cũng đành gật đầu đáp ứng , Chiếc xe lao nhanh về hướng căn biệt thự