Sau khi Dạ Hoa cùng Nhược Vũ men theo tờ giấy của Mỹ Lệ tìm đến một căn biệt thự xa hoa tráng lệ liền bị hai tên bảo vệ to con chặng ngoài cửa
- Này mấy nhóc , đây không phải là nơi mấy đứa nên vào đâu
Khi thấy hai đứa nhỏ có chút lắm lem , tên bảo vệ không xua đuổi ngược lại còn ngồi xuống nhẹ nhàng nhắc nhở
- Không chúng cháu không bị lạc , chúng cháu dựa theo lời của mẹ đến đây tìm cậu của bọn cháu
Dạ Hoa lắc lắc đầu sau đó nói
- Vậy à , thế cậu bọn cháu là ai ở đây ?
- Chúng cháu không biết
Dạ Hoa hồn nhiên lắc đầu
Khi thấy bảo vệ nghe xong câu nói của Dạ Hoa làm tên bảo vệ có chút khó xử thì hắn liền bồi thêm một câu
- Mẹ của chúng cháu là Phương Mỹ Lệ
- Phương Mỹ Lệ ? không phải là tiểu muội của ông chủ sao
Tên bảo vệ còn lại khi nghe Dạ Hoa nói thì ngạc nhiên thốt lên
- Ừm , ngay cả chúng ta muốn gặp ông chủ cũng rất khó a nhưng ta sẽ cố hết sức xem sao
Tên bảo vệ gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình rồi cười khổ nói , sau đó hắn đưa bộ đàm lên miệng nói một cái gì đó
Bên đàm thoại vang lên tiếng của một nữ nhân khá chanh chua đáp lại tên bảo vệ
Sau khi đàm thoại ngắt tiếng bảo vệ liền nhìn Dạ Hoa và Nhược Vũ nói
- Rất xin lỗi nhưng ta không thể giúp gì cho các cháu rồi
Dạ Hoa và Nhược Vũ liền rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan , vào biệt thự thì không được , hiện tại rời đi thì đi về đâu ?
*Ọt
Một tiếng dạ dày co thắt vang lên
- Đại ca đi thôi
Nhược Vũ đỏ mặt kéo tay anh trai của mình đi
- Chờ đã , hai đứa trước tiên vào phòng ta đi , ta vẫn còn dư một ít đồ ăn , trước tiên ăn rồi đi cũng không muộn
Sau khi chần chừ một lát , tên bảo vệ liền cắn răng nói
Dạ Hoa lúc này cũng rất đói nên cũng không từ chối vội gật đầu rồi kéo tay Nhược Vũ đi theo tên bảo vệ
- Đại , giúp ta canh một tí nhé ta trở lại ngay
Tên bảo vệ ngoái đầu lại nói với tên bảo vệ kia
- Được rồi , Mã
- Đại thúc , không phải chúng cháu không được vào sao ?
Nhược Vũ tò mò hỏi Mã
- Ha ha , yên tâm phòng của ta nằm bên ngoài biệt thự
Đi một lát ba người liền đến một căn phòng khá thô sơ , có chút nhỏ không bắt mắt một tí nào
Mã dắt hai người vào bên trong , vội vàng lấy ra một ít đồ ăn còn dư lại sau đó hấp tấp chạy ra ngoài , trước khi đi còn lo lắng ngoái lại dặn dò Dạ Hoa và Nhược Vũ phải cẩn thận khi ở đây rồi chạy đi mất
Đống đồ ăn trước mặt liền được hai người dọn dẹp sạch sẽ , sau khi ăn xong bỗng dưng Nhược Vũ òa khóc lao vào ôm Dạ Hoa
- Đại ca , vậy là mẹ không còn bên cạnh chúng ta nữa rồi phải không ?
Dạ Hoa trầm mặc không nói
- Đại ca trả lời em đi , em muốn mẹ , hu hu
Khi nghe Nhược Vũ nói Dạ Hoa một lần nữa đau lòng không thôi , hít sâu một hơi lấy lại tinh thần
- Một ngày nào đó anh sẽ đem mẹ về với chúng ta , nhất định
Mặc dù Dạ Hoa biết câu nói của mình là viễn vong , như một người nói mơ giữa ban ngày nhưng nếu thật sự có một cơ hội , hắn sẽ không bỏ qua bất cứ giá nào kể cả có phải trả giá bằng tính mạng của mình đi chăng nữa
Nghe lời trấn an của Dạ Hoa mới làm cho Nhược Vũ nín khóc , vẫn thút thít ôm chặt Dạ Hoa
- Đến lúc chúng ta phải đi rồi , không thể nào làm phiền Đại Thúc như vậy được
Dạ Hoa đứng dậy nắm lấy tay của Nhược Vũ , cả hai bước ra khỏi cánh cửa và đi ngược lại với con đường lúc mình đã vào
Ngay lúc hai người chuẩn bị ra được khỏi căn biệt thự thì bỗng dưng một chiếc xe màu đen từ sau lưng chạy đến
- Khoan đã hai đứa nhóc nào thế kia ? dừng xe lại
Bên trong xe vang lên giọng nói của một trung niên nhân , sau đó chiếc xe dừng lại trước mặt Dạ Hoa cùng Nhược Vũ , một người đàn ông chừng độ tuổi 34-35 bước ra , khí chất phi phàm , không giận tự uy trên mặt có một vết sẹo dài kéo từ mắt xuống
- Hai đứa sao có thể vào được đây ? bảo vệ đâu rồi
Trung Niên Nhân phẫn nộ hét lên khiến Đại và Mã giật mình hấp tấp chạy vào
- Thưa ông chủ , hai đứa bé này chính là con của Lệ tiểu thư , được Lệ tiểu thư bảo đến muốn nhờ ông chủ giúp đỡ ạ
Mã vội vàng cung kính cúi đầu nói
- Tiểu muội ? tại sao lại là hai đứa?
Trung niên nhân khó hiểu lẩm bẩm
Nhưng hiện tại điều quan trọng trước mắt hắn lại là Mỹ Lệ
- Hai đứa trước lên xe rồi nói chuyện
- Cảm ơn đại thúc rất nhiều ạ
Dạ Hoa quay lại lễ phép cúi đầu sau đó bước lên xe
Khi Nhược Vũ vào trong xe liền được trung niên nhân nân niu nhẹ nhàng hỏi thăm , nhưng không biết vì sao đối với Dạ Hoa thì ngược lại
- Con là con của Mỹ Lệ ? rất giống , rất giống a
Trung niên nhân cười to bên trong xe , tiếng cười vang lại đặc biệt chói tai làm cho Nhược Vũ có chút sợ hãi
- Thưa cậu
- Hừ đừng gọi ta là cậu của ngươi
Dạ Hoa muốn lên tiếng nhưng liền bị trung niên nhân cắt ngang , Dạ Hoa khó chịu nhíu mày nhưng giọng điệu vẫn lễ phép
- Thưa ngài , mẹ của chúng cháu đã không còn nữa rồi , trước khi đi mẹ của chúng cháu nói rằng để cho chúng cháu tìm đến ngài và nhờ sự giúp đỡ ạ
Vừa nghe đến câu " Mẹ cảu chúng cháu đã không còn " trung niên nhân liền như bị sét đánh , cả người cứng đờ lại , hai mắt bỗng dưng đỏ ngầu từng giọt nước mắt chảy ra , hắn bỗng dưng như người điên lăn lộn bên trong chiếc xe limousine khá dài này
Nhược Vũ bên cạnh sợ hãi nắm chặt tay của Dạ Hoa , mặc dù Dạ Hoa cũng rất sợ hãi nhưng hắn vẫn phải ráng điềm tĩnh để Nhược Vũ không phải lo lắng
Một lát sau trung niên nhân liền chấn chỉnh lại tinh thần , con mắt vẫn đỏ ngầu nhưng không quằn quại như lúc nãy nữa
Trung niên nhân bỗng nhiên chồm lên báu chặt hai cánh tay trong có vẻ mềm yếu của Dạ Hoa , chặt đến mức khiến nó vang lên những tiếng rốp rốp , đau đớn đến mức khiến hắn muốn la lên
- Kể cho ta nghe , Mỹ Lệ qua đời thế nào
Dạ Hoa nhanh chóng tường thuật lại tất cả , lúc này trung niên nhân cũng buông hai cánh tay của Dạ Hoa ra , sau đó lại ôm đầu cười như một kẻ điên
- Mỹ Lệ à tại sao lại như vậy ? tại sao lại không theo anh , số của em thật khổ a , tất cả đều là tại em , tất cả đều là tại em
Sau đó hắn bắt đầu lẩm bẩm lúc cười lúc khóc
Trung niên nhân làm cho Dạ Hoa và Nhược Vũ cảm thấy thật hối hận khi bước lên chiếc xe này
- Không , hiện tại không có em nhưng ta có con gái của em haha
Trung niên nhân nhìn Nhược Vũ sau đó lại cười khiến cho Nhược Vũ rợn hết da gà
- Còn ngươi , ngươi không phải là con của Mỹ Lệ , ngươi cút xuống xe cho ta , cút mau
Trung niên nhân mặc cho chiếc xe đang chạy trên đường , bỗng dưng mở cửa xe sau đó kéo tay Dạ Hoa khỏi Nhược Vũ sau đó đạp Dạ Hoa xuống
- Không đại ca
Nhược Vũ hét lên muốn lao xuống cùng Dạ Hoa nhưng liền bị trung niên nhân ghì chặt lại , ông ta liền nhanh chóng đóng cửa lại
Tiếng hét của Nhược Vũ vẫn còn vang vọng đâu đó trong đầu của Dạ Hoa
Hắn lăn tròn trên mặt đường , trên người toàn là những vết trầy xước thật ghê rợn chảy ra những dòng máu màu đen
*Két
Một tiếng thắng xe mạnh mẽ vang lên
- Này nhóc ngươi bị điên à
Tiếng một người phụ nữ vang lên , nhưng Dạ Hoa mặc kệ , gắng gượng đứng dậy chạy theo hướng của chiếc xe , những đau đớn từ vết thương tựa như không tồn tại vậy