Trung Quốc năm 2010
Đêm nay không biết vì lý do gì bầu trời tối đen như mực , không khí âm u vờn quanh khắp các ngõ ngách
Trong một con hẻm tối tiếng khóc của một đứa bé vang lên từng hồi , trên thân đứa bé tỏa ra những luồn khí âm hàn liên miên không dứt , nếu có ai đứng đây sẽ cảm thấy lạnh sống lưng và không muốn ở đây thêm bất kỳ một giây phút nào
Hiện tượng này kéo dài vỏn vẹn đến 1 ngày , bầu trời cũng tối đen cả ngày hôm đó , không có một chút tia nắng mặt trời nào và đứa bé vẫn khóc không ngừng nghỉ
Kỳ lạ thay dòng người tấp nập qua lại bên cạnh con hẻm dường như không trống thấy sự tồn tại của đứa bé
Đúng một ngày từ khi đứa bé xuất hiện , lúc này đứa bé đã ngừng khóc , những hắc khí che kín cả bầu trời dần dần tan biến
Trong màn đêm một cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta ngộp thở hấp tấp chạy trên đường , tựa như đang chạy trốn một thứ gì đó , trên tay cô cũng bế theo một đứa bé khác , tình cờ lại là đang hướng đến nơi đứa bé đang nằm
- Tại sao là có một đứa bé ở đây ?
Khi vừa chạy vào con hẻm , thấy có một đứa bé đang nằm nhắm mắt tựa như đang ngủ cô liền giật mình lẩm bẩm , sau đó liền chần chừ hết nhìn đứa bé dưới đất lại nhìn vào đứa bé trên tay của mình , dường như đứa bé trên tay cô làm cho cô cảm thấy đứa bé bên dưới có cùng số phận
- Trước tiên cứ đem theo đã
Cô gái cắn răng quyết định , hiện tại cô không có nhiều thời gian để nán lại quá lâu , sau đó cô bế đứa bé dưới mặt đất lên chạy khuất vào màn đêm
Ngay khi cô vừa chạy đi , phía sau lưng cô một toán người mặc áo đen xuất hiện
- Các ngươi chia ra cùng nhau tìm
Tên cầm đầu ra lệnh
- Rõ
Nhưng một lát sau tất cả đều có vẻ hơi lo sợ tay trắng ra về , không ai tìm được bất kỳ dấu vết nào của cô gái để lại cả
5 năm sau
- Mẹ à , lúc nãy con thấy Tiểu Phong được đi học đấy , liệu sau này con có thể đi học không ạ ?
Lúc này trên một cái bàn gỗ một người phụ nữ đang ngồi may vá một cái gì đó , hai bên phân biệt ra một bé trai và một bé cái cùng đứng
Ngay khi nghe con gái hỏi , sâu trong mắt cô xuất hiện vẻ cay đắng , nhưng cô vẫn cố cười quay say nói với cô bé
- Rồi một ngày nào đó con sẽ được đi học cùng các bạn thôi , nên hãy ráng chờ nhé
Bé gái vui vẻ nhảy nhót
Đứa bé trai bên cạnh không nói gì nhưng nghe mình sẽ được đi học cũng vui vẻ không thôi
Lại một cái 5 năm qua đi
Tại một ngôi nhà gỗ trong khu ổ chuột
- Mẹ đã đỡ hơn chút nào chưa
Đứa bé trai hấp tập chay về , tay cầm theo một bịch chứa những viên thuốc
Bé gái vẻ mặt buồn bã , lắc đầu nguầy nguậy
- Dạ Hoa à , mẹ chắc sẽ không còn được bao lâu nữa , khi mẹ mất đi hãy đưa em con đến chỗ của cậu con và cầu xin ông ấy nhận nuôi hai đứa
Nói xong tay cô run rẩy đưa đến trước mặt Dạ Hoa một tờ giấy
- Không , mẹ sẽ không sao cả con đem thuốc về rồi đây
Dạ Hoa nói xong vội vã chạy vào bên trong pha một ly nước đưa cho Mỹ Lệ cũng là mẹ của cậu
Mỹ Lệ run rẩy đưa từng viên thuốc vào miệng uống vào sau đó gắng gượng ngồi dậy , mỉm cười hạnh phúc
- Cuộc đời mẹ hạnh phúc nhất là khi có hai đứa con luôn ở bên cạnh , Dạ Hoa hãy nhớ chăm sóc cho em gái của con thật tốt
- Mẹ nằm nghỉ đi , đừng cố gắng nữa
Nhược Vũ khóc nấc lên nói
Nơi khóe mắt của Dạ Hoa cũng bắt đầu có nước mắt chảy ra , cả hai nắm thật chặt tay của Mỹ Lệ , tựa như buông ra là cô sẽ trút đi hơi thở cuối cùng của mình vậy
Mỹ Lệ lúc này đã cực kỳ yếu ớt
- Ầm
Cánh của gỗ mỏng manh bỗng dưng bị ai đó đạp vào thật mạnh
- Phương Mỹ Lệ , đến khi nào cô mới trả tiền cho ta đây ?
Hắn là Hắc Bân , kẻ cho Mỹ Lệ vay một số tiền khá lớn , thật sự mà nói ngày hôm nay chưa phải là ngày trả nợ nhưng hắn đã thèm muốn nhan sắc của Mỹ Lệ bao nhiêu lâu nay , ngày hôm nay hắn dự tính muốn qua đây dùng số nợ để ép cô
- Tôi xin lỗi nhưng hiện tại tôi đã không còn sức để trả nợ nữa rồi , anh hãy đem tất cả những gì còn lại trông ngôi nhà này bán đi xem như đồ gán nợ được không ?
- Như vậy không được lắm đâu ? nếu cô đã không được vậy ta sẽ bắt con bé này đi xem như gán nợ vậy
Hắc Bân vẻ mặt nham hiểm cười nói , Nhược Vũ tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng mang một vẻ đẹp tựa như mẹ của cô vậy
Dạ Hoa phẫn nộ , hắn vốn dĩ đã không ưa tên này tư khi gặp mặt , lúc nào cũng dán mắt vào mẹ của hắn hiện tại còn nhắm đến em gái của hắn
Hắc Bân đi đến kéo tay Nhược Vũ đi
- Xin anh hãy tha cho tụi nhỏ
Mỹ Lệ thều thào nói , cô đã càng ngày càng yếu
- Đại ca , cứu em
Nhược Vũ sợ hãi la lên
- Ta cắn chết mi tên khốn này
Dạ Hoa chạy đến cắn mạnh vào tay của Hắc Bân
- A thằng nhóc này
Hắc bân la lên đau đớn buông tay Nhược Vũ ra nắm lấy tóc của Dạ Hoa kéo mạnh đến mức khiến đầu của Dạ Hoa rướm máu , điều không ngờ là máu của Dạ Hoa lại chảy ra màu đen
Khi Hắc Bân chạm phải một ít máu của Dạ Hoa , tay của hắn liền phát ra những tiến xèo xèo và bắt đầu bị phân hủy , da của hắn bằng mắt thường có thể thấy được đang từ từ nhăn nheo , tóc của hắn từ màu đen từ từ chuyển sang màu bạc
- Đau quá , cứu ta , làm ơn cứu ta
Hắc Bân sợ hãi la lên trong tuyệt vọng , sau đó liền im bặc không còn một chút hơi thở nào
Dạ Hoa , Nhược Vũ cùng Mỹ Lệ cũng đồng loạt khiếp sợ khi chứng kiến cảnh Hắc Bân bỗng dưng chết đi
- Đại ca anh không sao chứ ?
Nhược Vũ lo lắng chạy đến muốn chạm vào Dạ Hoa xem thử
- Không , đừng chạm vào ta
Dạ Hoa lùi lại hét lên làm Nhược Vũ có chút sợ hãi
- Trước tiên đến xem mẹ thế nào rồi
Mặc dù liên tục bị dọa sợ , những điều nay có chút quá sức đối với những đứa trẻ như bọn họ nhưng mẹ của bọn họ vẫn là trên hết
- Các con , đã không còn thời gian nữa rồi kéo tên Hắc Bân ra đằng sau , sau đó chạy nhanh đi cứ mặc kệ mẹ
- Không được ,dù thế nào bọn con phải mang mẹ theo
Dạ Hoa và Nhược Vũ đồng loạt lắc đầu
- Dạ Hoa , Nhược Vũ các con không nghe lời mẹ sao
Mỹ Lệ giống như trút hết hơi thở để hét lên
Cả hai đồng loạt giật mình , đây là lần đầu tiên mẹ phẫn nộ như vậy nên cũng cắn răng làm theo lời của Mỹ Lệ
- Được rồi hãy dựa theo tờ giấy đó tìm đến cậu của con và cố gắng cầu xin hắn có thể nhận nuôi hai đứa
Mặc dù không muốn nhưng Dạ Hoa và Nhược vũ vẫn làm theo lời mẹ , khi đến ngoài cửa chân của hai người nặng trĩu tựa như bị hai cục ta đè lên không thể nào cất bước được nữa
- Đi nhanh
Dạ Hoa cắn răng nắm lấy tay Nhược Vũ cắm đầu chạy ra ngoài
- Các con hãy ráng sống thật tốt
Khóe Mắt Mỹ Lệ chảy ra một giọt nước mắt , sau đó liền nhắm mắt xuôi tay trút đi hơi thở cuối cùng trên đời
- Đại ca em muốn nhìn mẹ thêm một lần nữa
Nhược Vũ òa khóc , cô cảm thấy tim mình thật đau đớn
- Không được , cuộc đời của mẹ đã hi sinh vì chúng ta quá nhiều , hiện tai là lúc chúng ta nên để cho mẹ nghỉ ngơi
Dạ Hoa cũng rất đau lòng nhưng hắn vẫn quyết tâm không ngoái đầu lại một lần nào nữa
Kỳ lạ thay dù đau lòng đến mức nào khóe mắt của Dạ Hoa chỉ hơi ướt , chưa bao giờ có một giọt nước mắt nào chảy ra cả
Trên đường tìm đến nhà của cậu cả hai đều bảo trì trầm mặc