Cưỡi trên lưng hạt trắng bay trên bầu trời, một chặn đường bay đầy núi rừng thảm cỏ xanh biếc, dân cư khá thưa thớ chứ không phải rần rận rộ rộ nhà cửa như ở thế giới hiện đại.
Khi hai ông cháu đi ngang núi Hồng Chư. Bổng nhìn thấy một sinh vật dữ tợn, thân thể rực đỏ, đang gào thét. Một kẻ mặc đồ trắng, tay cầm kiếm, loay hoay chiến đấu với con quái thú kia.
Rồi hạt trắng vỗ cánh lùi, lơ lững trên tầng không để hai người theo dõi trận đấu.
- Kia là con gì thế gia gia?
Nó như một con cá sấu có lớp da cứng và đầy gai to, cứng trải dài trên lưng. Có bốn chân lớn như loài voi và tận cùng cái đuôi, có một chùy to hình bầu dục được bọc bằng lớp vỏ cứng cáp đầy rai. Loài này, mang sức mạnh của hệ kim lẫn hệ Nham.
Nó là Linh thú khó hạ gục. Loài này không tấn công kẻ khác, trừ khi bị kích động. Một khi đã tức giận, thì đối thủ khó lòng sống sót. Chúng di chuyển rất chậm và thường sống trong các hang núi lữa.
- Đó là Linh thú Kim Trạch Diệm. Loại Thú có đến hai thuần tinh hệ. Bản tính ôn hòa nhưng khí nổi điên thì sức mạnh hủy diệt. Tuy nhiên con này còn rất nhỏ, có lẽ là con non đang trong tổ.
- Vậy tức là kẻ toàn thân một màu trắng kia đang muốn giết nó? Nhưng nó vẫn còn nhỏ mà. Nhìn nó đang gào thét thảm khóc, đau đớn rất đáng thương.
Nhìn thấy kẻ kia liên tục triệu hồi vạn linh kiếm rồi quy nhất về con vật đang gòng lớp vỏ cứng non trẻ để chống đở. Mỗi một đợt tấn công, nó gào lên đau đớn. Như một đứa trẻ bị ăn hiếp, khóc lóc gọi " mẹ ơi" vậy. Hắn hoàn toàn áp đảo con linh thú, luôn giữ khoảng cách an toàn với nó. Chiếc đuôi là thứ vũ khí lợi hại của nó, nhưng không có khả năng tiếp cận tên kia, nên trở thành phế phẫm.
- Chúng ta cứu nó đi gia gia?
Dương lại nói tiếp, có vẽ như đứa trẻ này không muốn nhìn thấy cảnh đau thương này thêm nữa. Mạc Quân chưa trả lời, thì tên trắng nhách kia, thần tốc lướt đến Kim Trạch Diệm với tốc độ kinh người. Liên tục là những nhát đâm chém vào thân con linh thú, sau đó lui ra rồi là lướt vào đâm chém tiếp.
- Trước khi cứu, ta muốn con nhìn cách hắn ta chiến đấu. Con thấy không? Ban đầu hắn chọn cách tấn công tầm xa, làm suy yếu khả năng phòng ngự, thứ mà Kim trạch Diệm vô cùng tự hào. Tiếp đến, hắn tung những đòn cận chiến, nhưng không tiếp xúc lâu với nó. Kim Trạch Diệm là loài hệ dung nham có lớp vỏ rất cứng cáp và nóng. Thanh kiếm bình thường chạm đủ lâu sẽ lập tức tan chảy. Để lâu, nhiệt truyền qua thanh kiếm có thể làm hắn bị phản kích chứ chẳng chơi.
- Tên này chắc đã nghiên cứu cách đánh với con linh thú này và nắm chắc phần thắng mới dám tấn công.
Dương chợt suy luận ra điều này, khiêu chiến Linh thú cấp cao, nếu không có sự chuẩn bị, cái chết hay thất bại rất dễ xảy ra. Những kẻ khiêu chiến, thường chọn linh thú mạnh mẽ hơn họ. Nhưng họ vẫn có thể chiến thắng, bởi linh thú có tư duy kém, nhiều điểm yếu và cách khắc chế.
- Cũng may cho hắn, con này còn rất nhỏ, linh lực yếu kém, chỉ tầm Tinh sư ngủ tầng.
- Tinh sư ngủ tầng? hơn con đến tận chín tầng linh lực? mà Gia Gia bảo nó yếu sao?
Lữ Dương chỉ mới là linh giả, linh giả có năm tầng sau đó đến linh sư có bảy tầng. Một con thú sinh ra không bao lâu, đã hơn hắn luyện bảy năm.
- Đương nhiên, một loại Kim Trạch Diệm trưởng thành đạt đến linh lực khai thiên cảnh. Sức mạnh khủng khiếp nó tạo ra là cả mãnh rừng phải chịu một trận động đất bằng dung nham đấy.
Sức mạnh tạo ra một vùng đất chuyển thành dung nham. Đó là một sự hủy diệt cho những sinh vật dưới mặt đất rồi.
Lúc này, tên áo trắng vừa định tung đòn kết liễu, thì Dương đã không còn thấy Mạc Lão bên cạnh hắn nữa.
Không biết từ lúc nào, ông ta đã hiện ra trước mắt tên áo trắng kia. Đỡ cho con linh thú đáng thương một đòn " Nhất kiếm xuyên tâm".
Từ cao lao xuống, lão đầu dùng một chiếc khiên vàng óng. Linh lực quang hệ của lão gia tăng sức phòng thủ cho tấm khiên. Đòn chí mạng nhất kiếm xuyên tâm để tấn công linh thú bị phá vỡ hoàn toàn.
- Vị kiếm khách này xin dừng tay, Kim Trạch Diệm là loài ôn hòa, hơn thế nữa nó còn rất nhỏ, sao lại đuổi giết?
Mạc Quân vừa nói vừa quay lại nhìn, thì con vật này đã gục, tuy còn mở mắt nhưng sức nó đã tận rồi.
- Hồn phách của con linh thú này rất quan trọng với ta, xin lão tiền bối bỏ qua vì sự ít của ta, hãy để ta tiêu diệt nó.
Hắn thu kiếm, chấp tay kính cẫn xin.
- Mục đích của các hạ là...?
Lão cần xác định kỹ, nếu cái chết của con thú xứng đáng thì lão sẽ không cản.
- Tại hạ tên Quách Ngọc Tuấn, tam đệ tử thục sơn. Thất sư đệ vì bất cẩn mà bị Bạch Mi tấn công, hiện đang bị nhiễm hàn độc rất nặng. Đành phải nhờ hồn phách của linh thú Kim Trạch Diệm để giải hàn tính trong người đệ ấy.
Thấu hiểu tình cảnh cấp bách của Tuấn, Mạc Quân định đồng ý thì ...
- Hồn phách linh thú hệ nham chỉ giảm một phần hàn tính cho vị sư ca kia thôi, không thể diệt trừ.
Một đứa trẻ đang lững lờ phía trên vọng âm đáp tiếp:
- Bạch Mi là loài chim có hàn tính cực mạnh, muốn trị khỏi phải có xích diệm liệt hỏa. Linh thú này còn quá nhỏ, hồn phách của nó luyện ra đan dược thuộc tính hỏa, cùng lắm chỉ là địa đan sơ cấp.
Nghe tin dữ, Ngọc Tuấn lại hoang man. Xưa nay, gian hồ đồn thổi thục hơn tình nghĩa huynh đệ thân thiết như ruột thịt quả nhiên không sai.
Hắn lo lắng hỏi:
- Thế làm sao tìm được xích diệm liệt hỏa?
- Cái này...
Lữ Dương ụ mặt xuống, không phải hắn không biết, mà hắn sợ nói ra, chỉ khiến Ngọc Tuấn thêm thất vọng.
- Thế nào? xin vị huynh đệ này nói cho ta biết.
Trước cái thành khẩn, gấp gáp, Dương không thể không nói:
- Loài dễ tìm nhất chắc là Xích Chu. Một loài họ hàng với chu tước.
Họ hàng với chu tước, một loại công biết bay cực kì đẹp. Hào quang mà chu tước tạo ra khi bay rất long lanh, hoa mỹ, động lòng ghen tuông của trời. Bên cạnh cái đẹp đó là sức mạnh của nó. Muốn thu được xích diệm liệt hỏa, thì trước tiên phải đánh bại xích diệm liệt hỏa của Xích Chu. Một Bạch Mi đã gây hậu quả khôn lường rồi, giờ phải đối đầu thêm một Xích Chu. Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ngọc Tuấn như bị một tản đá nè nặng trên lưng. Hắn chống thanh kiếm xuống đất rồi quỵ xuống, đau khổ.
- Gia gia có muốn giúp huynh ấy không?
Dương thấy thế, không khỏi đau xót.
- Ta cũng muốn giúp, nhưng hơn hết chúng ta không có thời gian tìm Xích Chu. Đường về làng Vũ Sa còn mấy ngày nữa mới tới. Một Tháng nữa là đến Lĩnh Xương rồi. Không thể giúp được.
Mạc Quân lắc đầu.
- Vậy Tuấn huynh, huynh hãy đưa chúng ta đến chổ thất sư đệ. Gia gia sẽ dùng linh lực khống chế hàn tính một thời gian. Sau đó huynh hãy về Thục Sơn, nhờ các trưởng bối Thục Sơn trợ giúp.
Mạc Quân khá bất ngờ, đứa trẻ này quyết định mà chẳnghỏi ý kiến của lão.
- Được như thế thì quá tốt!
Hạt trắng hạ xuống đất, Dương bước đến bên linh thú Kim Trạch Diệm. Dùng thuật pháp "Hồng Quang Nhật Phổ", truyền cho nó một ít Năng lực linh lực, cường hóa Lớp vỏ ngoài đầy rẫy vết thương để tránh trong lúc nó dưỡng thương, lại bị kẻ khác tấn công. Nhận được năng lực, con linh thú dần khỏe lại. Đứng dây, nhìn Ngọc Tuấn bằng ánh mắt giận dữ, sao đó phóng vào trong hang dung nham.
Vốn là một loài linh thú thù dai. Cho nên cái ánh nhìn đó, biểu thị với Ngọc Tuấn rằng. Sau này nó nhất định trả thù.
Hoàng hôn rực lữa bên cánh rừng. Một con hạt sắp gãy cánh vì sức nặng ba người, đang là đà bay về nơi xa....