Hắn đang run rẫy, tay chân đơ cứng và lạnh lẽo.
Lãnh Chí, thất đệ tử thục sơn, kẻ đang bị dày dò bởi cơn buốt giá gieo rắc từ Bạch Mi.
Sau khi đi đến nơi Lãnh Chí dưỡng thương. Mạc Quân sử dụng thuật pháp "Định Phễ Hồn" tạm thời khống chế cái lạnh của hàn băng.
Mạc Quân sở hữu thuần tinh quang hệ, không cách nào làm giảm hàn băng được. Chỉ còn cách dùng chính linh lực của lão, thông qua thuật pháp mà tạm thời khống chế không cho hàn tính lan rộng và vùng vẫy trong cơ thể Lãnh Chí.
Lão vừa vận hành thuật pháp, vừa chỉ dẫn cho Dương.
Lúc này Quách Ngọc Tuấn cảm nhận được, một tình thương người ông dành cho cháu. Hắn cũng cảm nhận ra, đứa trẻ này tiếp thu thuật pháp rất dễ dàng. Chợt nhớ những lời Dương nói khi còn ở núi Hồng Chư, tiểu tử này vốn đã biết đến thuật pháp này. Chỉ là hắn chưa vận hành nên không biết sẽ thế nào.
- Làm sao mà một người trẻ tuổi như đệ ấy, khiến ta có cảm nhận như một nhà thông thái đầy hiểu biết.
Câu nói của hắn, làm cho Mạc Quân cảm thấy tự hào, còn Dương thì bận cười.
- Đó là một khoảng thời gian dài đấy Tuấn huynh.
- Đệ thật khiến ta khâm phục.
Tuấn chấp tay chào. Trong lòng Đã khâm phục, coi Dương như một người ngang vế, một người huynh đệ.
Không hề đợi thời gian nguội lạnh. Hai người đệ tử thục sơn rối rít cảm tạ rồi nhanh chóng rời đi khi vừa dùng thuật pháp xong. Hai ông cháu thì nán lại qua buổi tối hôm đó, đợi hạt trắng lấy lại sức rồi mới đi tiếp.
- Ông ơi, bé hạt trắng này tên là gì vậy.
- Nó tên là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch, chú hạt trắng đang tựa đầu vào thân ngủ. Loài này là loài Bạch Hạt khổng lồ, có linh trí nhưng không có linh lực.
Hôm sau bạch hạt đã hồi sức, tức tốc lên đường, hai ngày sau đã đến làng Vũ Sa.
Bảy năm rồi hắn không trở về, giờ đây làng Vũ Sa thay đổi nhiều quá. Hạt vỗ cánh bay chậm rãi trên bầu trời, nhìn quang cảnh sao lạ quá.
Lúc nhỏ, Lữ Dương thường chỉ chơi đùa cùng tiểu muội Như Nguyệt và đánh cờ với một lão già. Ít khi giao lưu với trẻ trong làng. Nên khi bạch hạt đáp xuống làng, đi trên đường làng, thấy mọi người nhìn với ánh mắt xa lạ, chỉ có Mạc Quân là được mọi người chào đón.
Bởi trước kia, lão đã từng cứu toàn thể dân trong làng trước cơn bạo động của linh thú. Lão được ví như người hùng của làng Vũ Sa.
Một thanh niên tầm đôi mươi bước đến hai người, gật đầu chào hỏi:
- Mạc Công.
Mạc Quân cũng gật đầu đáp lễ. Gọi Mạc Công theo lễ nghĩa, bởi lão có công cứu giúp dân làng, nên được người trong làng gọi như thế để tôn lên công lao của lão.
- Đây là...?
Thanh niên đó chỉ tay vào Lữ Dương.
- Đây là Dương, đứa cháu nuôi của ta.
- Thì ra là tôn tử ngoại tộc của Mạc Công, hân hạnh được biết. Ta tên Sĩnh Kính Bằng.
Sĩnh Kính Bằng là trai trưởng của Trưởng làng. Là một nhân tài số một của làng. Hiện là dẫn dắt các quân đoàn Vũ Sa, thường xuyên chiến đấu với linh thú ve vãn xung quanh lành, hay đề phòng sự tấn công của làng khác.
Làng là đơn vị có tổ chức sống nhỏ nhất. Dành cho nhiều người cùng sinh sống trên một vùng đất, có trưởng làng, quân đoàn. Ngoài làng, nhóm khác gọi là tộc. Cũng là một nhóm người, nhưng có họ hàng ruột thịt và có quân đoàn. Lớn hơn được gọi là thị tộc, cai quản một vùng đất rộng lớn gồm nhiều làng và tộc, có Thị trưởng, quân thị tộc. Các thị tộc chịu sự cai quản của một siêu cấp thế gia, tộc đó phải có sức mạnh to lớn. Mạc Gia cũng là một siêu cấp thế gia, tộc Mạc chỉ tập trung ở Mạc Quang đỉnh nhưng lại cai quản một vùng rộng lớn, chính là Thiên Ân.
Thế giới này không có sự tồn tại của vua chúa. Cấp bậc cao lớn nhất, cai quản một vùng đất rộng lớn là một thế gia.
Gia chủ đương nhiệm sẽ có quyết định tối thượng cho cả gia tộc và các thị tộc sống trong vùng đất đó.
Việc mà gia chủ chọn, sẽ là quyết định tương lai, vận mệnh của nhiều thị tộc chung sống.
- Chào Kính Bằng huynh, đệ từ nhỏ đã xa quê làng, nên chắc mọi người đã không còn nhận ra đệ.
- Hóa ra là vậy. Thế thì đệ là nhi tử nhà ai?
Dương chỉ tay về phía ngọn đồi mà lúc trước Mạc Lão ẩn cư.
- Nhà đệ ở dưới chân ngọn đồi đó, mẫu thân đệ tên là Hồng Trúc.
- Hồng Trúc? Đã từ rất lâu rồi ta không gặp cô ấy nữa!
Kính Bằng vừa nhớ ra, nói với giọng than thở.
- Huynh nói gì? Mẹ đệ đâu mà không gặp?
Hắn lắc đầu không biết.
Bằng tất cả tốt độ mà hắn có thể chạy được, một mạch tiến về nhà.
Căn nhà tiêu điều như muốn sụp đỗ, mạn nhện, bụi bẫn đã bám đầy. Nhìn cảnh ấy, lòng Dương không khỏi bồn chồn lo lắng. Mạc Quân thấy thế an ủi:
- Hồng phu nhân chắc đi đâu đó thôi, không có gì đâu, con đừng lo.
Dương nắm lấy cỗ tay Mạc Quân, giọng điệu gấp rút:
- Làm sao cháu không lo cho được, ông có biết mẹ cháu đi đâu không?
Lão lắc đầu.
Dương chạy vụt sang nhà dì Hà.
Hắn tong cửa vụt vào, thái độ khá hoảng loạn. Miệng không ngừng gọi:
- Dì Hà ơi, Ánh Nguyệt ơi,...
Hắn vô tình quên rằng, mình đang làm điều thất lễ.
Một bé gái tầm mười một tuổi, quần áo xộc xệch, bụi bẫn và lem luốc vì đang nấu ăn, chợt nghe tiếng có người la hét gọi tên mình liền cấm cúi chạy ra.
- Ngươi là ai? Lạ hoắc lạ quơ mà sao biết tên ta?
Lữ Dương đơ người ra, như vừa có một nhát dao đâm vào tim hắn. Tiểu muội dễ thương, đáng yêu kè kè bên hắn ngày nào. Nay đến gương mặt ca ca nó mà cũng không nhớ. Có lẽ việc để một đứa trẻ bốn tuổi còn nhớ mặt thì cũng khó.
Lòng hắn ấm ức nói:
- Dương ca ca của muội đây....
Nghe câu đấy, Ánh Nguyệt nheo mắt, nhìn hắn trân trân.
Rồi sau đó, đá vào chân hắn một cái thật mạnh.
- Ây da, sao.. sao muội đá ta...
Dương vô cùng bất ngờ. Ôm chân nhìn hai bên má Ánh Nguyệt đang phồng lên, ra vẽ giận dữ.
- Cái đá này, cho cái tội đi bảy năm mới chịu về thăm muội.
Giọng nói tuy có sự hờn dỗi nhưng lại ngọt ngào trong cái ấm cúng của đoàn tụ.
- Ta... uiii daaaa....
Dương vừa mở định trả lời thì Ánh Nguyệt lại tiếp tục nhéo bắp tay hắn.
- Hứa thường xuyên về thăm, mà chẳng thấy đâu..
- Huynh.... bận quản thư cát nên không về được. Mà... Dì Hà đâu rồi?
Sợ bị tra tấn nữa nên hắn đưa hai tay phòng thủ khắp người rồi đáp. Nhìn hắn rất tức cười nhưng vì đang tỏ ra giận, nên Ánh Nguyệt kìm lại không cười.
- Mẹ muội lên rẫy rồi, sắp đến giờ cơm trưa, chắc cũng sắp về rồi.
Dương không muốn vòng vo nữa. Lặp tức hỏi về tin tức mẹ ruột thứ hai của hắn.
- Mẹ ta đâu rồi, sao về nhà chỉ thấy một căn nhà hoang tàn...
Nghe câu hỏi, Nguyệt chợt nhớ ra. Vội chạy vào trong lấy ra một quyển sách.
- Đấy là thư của mẹ huynh, để lại nhờ mẹ muội gửi cho huynh. Huynh cùng Mạc lão đi không bao lâu, thì Dì Hồng cũng ra đi, chỉ để lại thứ này.
Cầm món đồ mẹ hắn để lại, cảm nhận từng câu từng chữ trong sách. Hắn mới hiểu được nổi khổ tâm của Hồng Trúc từ đó đến nay. Trong thư, Hồng trúc có nói: " Dương à, khi con nhận được quyển sách này, ..."
Nội dung nói về gia tộc bên nội của hắn. Khi hắn đi, Hồng trúc trở về Hồng gia chịu phạt. Ngày trước, cô ấy vì yêu một người của Lữ gia, bỏ tộc ra đi mà chỉ được là người đến sau, phận làm thê thiếp. Kẻ đó là nhị đương gia, lúc trẻ từng uy chấn cả tộc, thiên tài thiên bẫm. Nhưng một lần cùng đại đương gia đi chinh phục Yêu thú Kiết Tỵ, là một linh thú cấp cao. Đại đương gia bị đánh trọng thương, nhị đương gia thì suýt chết, phải phế bỏ toàn bộ tu vi để giữ tánh mạng. Từ đó, gia đình nhị đương gia xuống dốc trầm trọng. Một phần do người vợ cả luôn ganh ghét Hồng Trúc được nhị đương gia yêu thương nhiều nên lập kế đuổi cô đi. Uất ức, tuổi nhục, Hồng trúc bỏ đi. Đến làng Vũ Sa có ý định tự tử nhưng được Hà Ức Xuân cứu. Mới biết được đang mang cốt nhục là Lữ Dương. Nay trở về, không biết Hồng gia sẽ trị tội như thế nào?
Biết mẹ sẽ chịu khổ đau, đài đọ. Dương nuôi ý định tìm đến Hồng gia và giải thoát cho mẹ hắn thì lão đầu Mạc Quân lập tức cản ngăn.
- Cách duy nhất để cứu mẹ ngươi, đó là thực lực!