Chương 6: Phế vật nhưng ngươi thông minh.

Ba ngày sau, ánh nắng rực rọi vào khe cửa, Lữ Dương cũng đã mở mắt.

Tỉnh dậy với sự đau nhứt toàn thân và huyết mạch nóng rát, tựa như đang ở lò thiêu hừng hực cái nóng của than nồng.

Phát hiện bản thân đang ở trong phòng của Mạc Quân, nhận thức được bản thân chắc cũng vừa trãi qua một cơn mê khá nghiêm trọng. Nếu nhẹ, thì chắc rằng hắn đang nằm trong phòng cùng với hai tiểu tử kia, chứ sao lại ở lại phòng của Mạc Quân, được ông ta chăm sóc.

Mở cửa chính, Lữ Dương chợt thấy một căn nhà nhỏ trên mặt hồ, hai lão già đang trầm tư đánh cờ. Tuy rất chú tâm, nhưng hai lão cũng biết hắn đang đi đến.

Bước qua chiếc cầu đá để đến được căn nhà thơ mộng ở giữa hồ sen, Lữ Dương nhẹ khom lưng hành lễ:

- Chào gia gia, chào tam trưởng lão.

- Sức khỏe con sao rồi, khí huyết trong người ổn định chưa?

Mạc lão thấy đứa cháu ngoại tôn đã tỉnh, khá vui mừng hỏi han.

- Tuy có chút đau nhứt, khó chịu nhưng con lại thấy trong người tràn đầy sức mạnh ạ.

- hahaha... tốt, tốt lắm, vậy là con đã không có vấn đề gì rồi. Chỉ là con nhận được nhiều năng lượng từ ta nên cảm thấy có chút nóng rát thôi. Không sao đâu!

- Đa tạ gia gia và tam trưởng lão đã giúp đở.

- Được rồi, hãy về chờ đợi sự chuyển biến của Tụ Thể trong người đi. Sau đó thì đến Quang Thư Cát. Nơi đó sẽ giúp con hiểu hơn về thuần tinh hệ trong con.

Mạc Quân vẫy tay chào, cũng không quên nhắc nhở thêm:

- Sau này, sẽ có những thứ trắc trở sẽ cản đường con, cũng có những cám vỗ thu hút con. Đừng buông bỏ khi gian nan kiềm hãm, cũng đừng hấp tấp khi ham muốn sức mạnh trong con tràn dâng. Hãy Bình tĩnh đưa ra sự lựa chọn sáng suốt cho cuộc đời mình.

Lời khuyên tận tâm của một gia gia dày dặn sự đời, ông biết rằng tồn tại trong người Lữ Dương, một thứ gì đó tà đạo. Nên trước hết, ông cần ương mầm cái tâm trong sáng cho đứa trẻ này.

Cảm nhận được sự quan tâm đó, Lữ Dương rất cảm động. Bấy lâu nay, người quan tâm hắn nhiều như thế, chắc cũng chỉ có mẹ hắn thôi.

- Cháu xin phép đi đây, hai ông đánh cờ thư giản đi nhé.

Sau khi hai lão đầu gật gật, Lữ Dương cũng mất hút.

Trở về căn phòng, hắn thấy Lý Thuận Hải đang ăn ngồm ngoàm. Toàn là những thứ đồ ăn xa xỉ mà sáu năm nay, hắn không hề biết đến.

Nhìn chúng bắt mắt đến lạ thường, hơn thế nữa, Ba ngày nay nằm một đống trên giường, hắn đã ăn gì đâu. Nay những thứ kia bày ra trước mắt, bổng dưng cơn thèm khát dâng trào.

-Chúng nhìn thật ngon quá, Hải ca có thể cho ta ăn cùng với được không.

Lý Thuận Hải nở nụ cười rất tươi:

- tất nhiên là được, sau này ta cũng sẽ cho đệ ăn, nhưng đệ phải làm cho ta một chuyện sau những bữa ăn.

- Huynh nói ra thử xem, nếu được, đệ sẽ làm!

Thuận Hải cầm một đĩa thịt đưa cho Lữ Dương, làm tăng sự đói khác trong hắn rồi nói:

- Thật ra ăn xong, ta rất lười phải dọn đống thức ăn này, cũng như lúc đi mua thức ăn. Đệ hiểu ý ta chứ?

- Đệ hiểu, sau này đệ sẽ đi mua và dọn chúng sau khi ăn.

- Tốt Tốt, đệ quả nhiên rất Thông minh.

Lý Thuật Hải rất sảng khoái, từ việc đó, Lữ Dương hiểu rằng. Thuận Hải là tiểu công tử giàu có, tốt bụng nhưng rất lười.

Ba hôm sau, Lữ Dương đã đến Quang Thư cát. Mọi chuyện từ khi đến đây, Lữ Dương đều theo sự sắp xếp của Mạc Quân. Có thể hắn nên định hướng con đường cho riêng mình, tuy nhiên hắn cần thông tin, không thể không biết gì mà cứ đi về phía trước được.

Trước đó, Nhờ tận dụng được sự tỉ mỉ của Hạo Trần, Lữ Dương hỏi thăm nên đã biết được khá nhiều thông tin quan trọng của Quang Thư Cát.

Vị Cát chủ chính là Mạc Lý, là vị trưởng lão thứ tư của Mạc Gia. Ông là người kỳ hoặc nhất trong các vị trưởng lão, tính tình hơi điền cuồng một chút. Ngoại hình ông ta nhìn giống như một nhà bác học thời hiện đại, trang phục lếch thếch và mái tóc um tùm, rối bời. Tuy nhiên, ông khá nghiêm túc trong việc bảo quản sách cũng như vật dụng trong Quang Thư cát. Cũng vì ông đã ở đây từ rất lâu, nên sự hiểu biết của ông khá rộng. Có thể nói, gần như có cả một Quang Thư Cát đang tồn tại trong sự hiểu biết của ông.

Việc đầu tiên của mọi học viên khi đến đó là gặp mặt ông ta, được cho phép thì mới được vào, không thì phải đến vào hôm khác.

Một đứa trẻ sáu tuổi, trang phục luộm thuộm, không gọn gàng đang từ từ bước đến cổng.

Đập ngay vào mắt là một cái bàn làm việc đầy sách và một lão già còn luộm thuộm hơn hắn rất nhiều. Dương cuối đầu, chào hỏi:

-Lữ Dương xin ra mắt Mạc Lý Cát Chủ.

Đang lim dim, nghe Dương chào, Lão ngước mặt lên nhìn:

-Chào nhóc, Nhất tinh?

Lão khá bất ngờ trước cấp bậc thần tinh hệ của hắn, kẻ có thuần tinh hệ thấp như thế, đáng lẽ chỉ đáng là dân thường. "Sao Nhị ca lại có thể nhận một đứa tệ như thế vào Mạc Gia nhỉ? Đã thế còn nhận làm Gia Gia của nó?" lão rất thắc mắc.

Nhưng đó là sự tình trước khi Tẩy thuần tinh, Mạc Quân thấy Dương lanh lợi thông minh, mới nhận hắn làm cháu nuôi, chứ đâu có nghĩ đến sẽ nhận một kẻ có là thiên tài bẩm sinh hay không.

-Vâng, Cháu chỉ là một đứa trẻ và có bẫm sinh chỉ là cấp bậc nhất tinh. Liệu điều đó có gây ảnh hưởng đến việc cháu có được xem sách ở đây không vậy ông ?

Gương mặt ngây thơ của một đứa trẻ vừa thốt lên, nhưng lại đá động mạnh mẽ đến việc lão đã xem thường hắn! Dù là một kẻ phế vật đi chăng nữa, nhưng có ý chí, thì không một ai có quyền chê bai cả. Người có nghị lực sẽ làm được những điều phi thường.

- Rẽ trái, kệ số một, tầng một.

Một gương mặt không cảm xúc, không khinh rẽ cũng không quý trọng. Lão là thế, Hạo trần cũng từng nói cho Dương nghe rằng: Thiên tài ngủ tinh Thương Liệu Hùng, Lần đầu gặp hắn, Mạc Lý chỉ nói một câu " rẽ trái, kệ số 5, tầng 1".

Câu châm ngôn của lão rằng: "sách là nguồn tri thức bao la, chúng không khó hiểu, chỉ có kẻ chưa đủ thông thái để hiểu!". Nó được viết ngay trước cái bàn làm việc của lão. Để tránh việc, kẻ không đủ tư cách đọc sách quý, không chịu cố gắng để hiểu mà cứ đọc qua loa.

Một Vị cát chủ đầy nguyên tắc và vô cùng nghiêm khắc. Khiến những học trò Mạc Quang Đỉnh, ít khi dám hỏi han hay làm càng, một thư cát yên lắng, chỉ có tiếng chuyển trang sách và tiếng gió lùa qua cửa nhẹ nhàng.

- Đa tạ cát chủ.

Dương lẵng lặng đi theo sự chỉ dẫn.

Kệ sách số hiện trước mắt hắn là một cái kệ đầy bụi, đóng thành từng lớp dầy. Chỉ cần thổi nhẹ thôi, cũng khiến hắn ngộp thở. Mất nữa canh giờ để lau chùi, đứa trẻ lấy một quyển sách ở dưới và cuối cùng bên trái: "Nhất Tinh và những điều bạn chưa biết!" để đọc.

Hai ngày sau, đang trên đường đi mua thức ăn cho tên lười Thuận Hải. Bước vào một nhà hàng sang trọng, có tiếng reo:

-Nhóc con, lần đầu thấy nha, mua gì nè, ta giảm giá cho.

Một lời chào ngọt ngào từ người phụ tử tươi trẻ.

-Cho cháu một phần nem công, chả phượng thêm cả hải sâm.

Đứng trơ người ra, người phụ nữ vừa định nói "tiền đâu mà nhóc trả" thì Dương đã chìa ra một sấp ngân tệ mà Thuận Hải đã đưa cho hắn.

Trên đường về, hắn còn mua thêm ba cái bánh bao. Một cái là cho hắn, một cái là cho Lão đầu Mạc Lý, cái cuối cùng là cho một chú khuyển bên ngỏ Mạc Quang môn. Một chú chó có lông trắng khá mướt nhưng càng ngày càng tiều tụy, chắc lúc trước đã có người nuôi nhưng đã bỏ rơi nó hay chăng? Mà cũng không hiểu sao nó hay xuất hiện ở ngỏ đó mấy ngày nay, đều đặn, tầm giờ thình đến tỵ. Nó nằm một góc cạnh cây cổ thụ Phong Lai.

Hắn bước đến bên nó, đặt cái banh bao rồi lẵng lặng đi. Đã bốn ngày, từ khi hắn làm theo lời Thuận Hải là đi mua đồ ăn ngon từ bên ngoài và luôn cho con chó một cái bánh bao.

No say với cao lương mĩ vị, Dương đến Quang thư cát, đặt chiếc banh bao lên bàn làm việc của Mạc Lý rồi cũng lẵng lặng đi vào trong trước sự ngỡ ngàng của lão.

Mạc Lý cầm cái banh, rồi bậc cười.

Một đứa trẻ sáu tuổi, tặng lão một cái bánh bao trong lần gặp thứ hai. Chuyện chưa từng có từ trước giờ.

Đến tận chiều hôm sau hắn đọc xong quyển sách mới rời khỏi đó, hiển nhiên, cái bánh bao còn lại là ăn trong lúc đọc sách.

- Có vẻ là một người yêu sách nhỉ? đọc quyển đấy đến đâu rồi?

Mạc Lý chăm chọc hỏi.

- Đã xong rồi ạ.

Dương kính cẩn thưa.

- Đọc qua loa, đại khái như thế là phí sách của Mạc gia đấy.

Lão già đang nhắc nhở, bởi lão rất quý sách. Một người xem sách như là những thứ quý báo nhất trần thế.

- Cháu không hề, đã nhớ hết quyển đó rồi.

- Nhóc bảo rằng... chỉ ba ngày là nhớ trọn quyển sách trăm nghìn chữ?

Thái độ lão hiện rõ đó là điều không thể tin. Thấy Dương gật đầu rồi hỏi tiếp:

- Thế thì... trang số 7 nói về gì?

- Sự yếu ớt của Nhất tinh.

- Trang 17?

- Sức mạnh mà nhất tinh có thể đạt được.

Lão vẫn chưa tin....

- Thế thì... điều đặc biệt chỉ có ở nhất tinh, trang số mấy?

Nghe câu hỏi đó, Dương nở nụ cười.

- Trang số 201, nhưng người viết sách đã quên cho vào quyển sách mất rồi.

Cấp bậc nhất tinh, là một cấp thấp kém chỉ hơn không cấp tinh thuần. Nhất tinh bao gồm những thứ đơn giản nhất mà chẳng có gì đặc biệt, từ đó tiến dần lên những cấp cao hơn. Cấp bật tinh thuần càng cao, thì xuất hiện nhiều hơn những năng lực thiên phú.

- Giỏi lắm tiểu tử, thế hôm trước ngươi đưa ta cái bánh bao là có ý gì?

- Đa tạ người đã không đuổi một kẻ phế vật như ta.

- Tư chất tuy yếu đuối, nhưng ngươi rất thông minh nên không hẳn là phế vật. Ai đang là sư phụ của ngươi?

Lão đầu dường như đã không còn là một người ít nói, nghiêm nghị nữa rồi.

- Chẳng có ai nhận con làm đệ tử cả.

Một sự ảm đạm hiện lên trên gương mặt hắn, chốc lát sau Mạc Lý đưa ra một sự lựa chọn cho Dương:

- Cũng đúng, thế thì vào đây trông nôm thư cát giúp ta. Ta cũng lớn tuổi rồi, đôi khi quản lý không xuể.

Hai từ "Cũng đúng" theo lời Mạc Lý nói, Vì hắn chỉ có nhất tinh thôi, ai mà dám nhận đệ tử tệ lậu như vậy. Chẳng có tí tiền đồ, chỉ làm hao công tổn sức hướng dẫn thôi.

Và từ đó, một đứa trẻ sáu tuổi đã có công việc ổn định cho cuộc đời tại một nơi vắng lặng, bởi đã năm ngày trôi qua. Một bóng dáng đệ tử đến xem sách hắn cũng chưa thấy.