Vương Lam Yên thấy trước mặt nhiều người như vậy mà Lăng mẫu lại vạch vết sẹo của nhi tử, nàng rất không vui, đang định cùng bà phân xử rõ ràng thì âm thanh khàn khàn của Lăng Tử Viêm vang lên, làm cho mọi người ngẩn ra.
“Cha, nương, hai người nếu cảm thấy ta cùng Lam Yên ở nhà này ăn không ngồi rồi, cản trở mọi người, thế thì dứt khoát phân gia (ở riêng) đi, sau khi chúng ta phân gia, ai cũng không cần phải ghét bỏ ai nữa. Có lẽ, nửa năm trước, con không nên trở về...”
Nghe được hai chữ ở riêng, Lăng mẫu trên mặt chợt lộ ý cười, tựa hồ đối với đề nghị này rất hài lòng.
——Ở riêng tốt lắm, đem vợ chồng lão tam phân ra sẽ ít đi hai người ăn không ngồi rồi, lão tam trước kia nộp lên 100 lượng bạc cũng không có quan hệ gì với hắn nữa, về sau cũng không cần cầm bạc đi mời đại phu trị chân cho lão tam.
Một nhà Lăng Phúc Trụ hơi lộ ra mừng rỡ. Còn Lăng Thọ Văn cùng Lăng Tuyết sững sờ đứng một bên. Có lẽ bọn họ nghĩ rằng đề nghị này quá điên cuồng.
Dù sao nếu phân gia thì Vương Lam Yên và Lăng Tử Viêm sẽ phải sống cảnh màn trời chiếu đất, một người phụ nữ và một kẻ tàn phế, hai người không có tiền, không đói chết mới lạ.
Lăng Tử Viêm nhìn rõ thần sắc của mọi người, tâm càng lạnh xuống, càng kiên định muốn ở riêng.
Trước kia bản thân còn độc thân sống không có gì ràng buộc, nhịn một chút liền trôi qua, nhưng hiện tại bản thân đã có gia đình riêng, dù bản thân chịu khổ được, cũng không thể để Lam Yên vừa gả vào đã bị xem thường, chịu đựng cơn giận không đâu.
Lăng phụ vừa nghe lời này, vẻ mặt không đồng ý.
“Lão tam, làm sao ngươi lại nhắc tới việc ở riêng, người một nhà ở cùng nhau không phải rất tốt hay sao? Sức khỏe ngươi hiện tại thế này, làm thế nào để nuôi sống chính ngươi cùng vợ ngươi, bọn đại tẩu ngươi cũng không có ác ý gì, chuyện phân gia không cần nhắc lại!”
Lăng Tử Viêm nhìn chằm chằm Lăng phụ, châm chọc cười:
“Cha, ta không muốn nói trắng ra, trí nhớ ta không tốt cũng nhớ được lúc ta vừa trở về đã cho các ngươi 100 lượng bạc, số bạc đó cũng đủ ta cùng Lam Yên ăn mười mấy năm rồi, nói gì đi nữa thì ta cùng Lam Yên cũng không có ăn không của các ngươi!”
Lăng mẫu nghe thấy Lăng Tử Viêm cãi lại, thẹn quá hóa giận, mắng to:
“Đồ bất hiếu, chúng ta khổ cực nuôi ngươi lớn như vậy, một trăm lượng bạc kia nên là tiền ngươi dành ra hiếu kính chúng ta dưỡng lão, hiện tại người nói những lời này đúng là quá khó nghe.”
Lăng Tử Viêm cười lạnh:
“Từ nhỏ ta đã không được yêu thích, mặc kệ ai phạm sai lầm, cuối cùng lỗi đều đặt lên người ta, 8 năm trước Lăng Gia Thôn chưng dụng thanh niên để tiến vào quân doanh, rõ ràng danh ngạch là tên của đại ca, căn bản không tới phiên ta.
Nhưng các ngươi luyến tiếc mạng sống của con lớn, lại đưa ta thay đại ca đi chịu chết. Ta đi chính là gần 8 năm, thật vất vả còn sống trở lại, trong lòng các ngươi chẳng lẽ không có tí xíu nào áy náy hay chột dạ sao?”
Lăng phụ áy náy cúi đầu, chuyện năm đó thật sự là bọn họ có lỗi, ông nhu hòa nói:
“Lão tam à, chuyện quá khứ con đừng nhắc lại nữa, không phải con vẫn còn sống trở về hay sao.”
Lăng Tử Viêm vỗ đùi hắn, nhìn về phía mọi người, lạnh lùng nói:
“Đúng vậy, ta còn sống trở về, nhưng mà ta cũng biến thành người què!”
Lăng mẫu nghe thấy lời này, cũng không thèm để ý, bĩu môi:
“Nói đến nói đi vẫn là ngươi cố gắng tranh thủ đồng tình thôi, muốn ở riêng thì lập tức phân ra, chuyện năm đó ta cũng không hề hối hận.”
Lăng phụ trừng Lăng mẫu:
“Bà còn ngại chưa đủ loạn hả, câm miệng!”
Lăng Tử Viêm nhìn rõ, Lăng phụ tuy rằng quở trách Lăng mẫu, nhưng thực tế là hướng về phía bà, xem như triệt để hết hy vọng, cũng không nên lãng phí cảm tình, một lòng nghĩ phân gia, về sau sống hay chết cũng tuyệt đối không hướng Lăng mẫu xin giúp đỡ một phần.
“Ta liền không nói nhiều, ta hạ quyết tâm muốn ở riêng. Lúc trước, một trăm lượng bạc ta sẽ không lâý về, các ngươi cứ việc yên tâm đi. Nương, ta đưa cho ngươi 50 lượng bạc hạ sính lễ, ngươi vụng trộm lấy đi 40 lượng bạc ta cũng không so đo, coi như trả lại các ngươi đối của ta dưỡng dục chi ân đi!”
Lăng phụ thấy Lăng Tử Viêm tâm ý đã quyết, thở dài một hơi đáp ứng xuống, cô đơn nói.
“Được rồi. Ngươi đã quyết tâm muốn ở riêng, ta đây đem lão tộc trưởng mời tới, xin lão nhân gia làm chứng kiến đem bọn ngươi phân ra đi, về sau chính là hai nhà tách biệt!!”
Lăng Tử Viêm gật gật đầu, rũ mắt không nói chuyện.
Không khí trong phòng nhất thời trầm xuống.
Lão tộc trưởng rất nhanh đi lại đây.
Nghe rõ chân tướng, lão tộc trưởng vuốt râu dài, ý vị thâm trường nói:
“Ở riêng không phải là việc nhỏ đâu, các ngươi nên nghĩ kĩ chưa ? “
Lăng Tử Viêm cùng Vương Lam Yên liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kiên định của đối phương, hai người trăm miệng một lời nói:
“Tộc trưởng gia gia, vợ chồng chúng con đã nghĩ rõ ràng, ở riêng đi ạ.”
Lăng mẫu cũng bắt đầu ồn ào.
“Ở riêng thì ở riêng, các ngươi tách hộ ra ngoài, các gì cũng đừng mong đừng nghĩ đến, một văn tiền đều không có!”
Lão tộc trưởng hướng về phía Lăng mẫu quát lớn:
“Không có phần của ngươi nói chuyện, cút đến một bên đợi.”
Hắn sống đến từng này tuổi, chưa thấy người mẫu thân nào bất công như vậy, đối với con trai của mình không hề có tình cảm, phảng phất lão tam là kẻ thù của nàng, thật đáng buồn đáng hận.
Có lão tộc trưởng giúp đỡ, rất nhan khế ước ở riêng đã được ký.
Lăng Tử Viêm và Vương Lam Yên ở ngày tân hôn thứ hai liền phân gia, về sau người hai nhà không liên quan đến nhau.
Điều kiện là bọn họ chỉ có thể mang đi một chút củi gạo dầu muối, nồi bát cùng với một ít quần áo rời đi Lăng gia, nói thật, những thứ này vẫn là lão tộc trưởng hỗ trợ tranh thủ giúp họ.
Về phần Lăng Tử Viêm cùng Vương Lam Yên, không phải bọn hắn không muốn tranh, mà đối với bọn họ có thể thuận lợi ở riêng chính là thu hoạch lớn nhất, thỏa mãn nhất, bọn họ không có lòng tham quá lớn.
Lo lắng sau khi Vương Lam Yên cùng Lăng Tử Viêm ở riêng không có nơi ở, lão tộc trưởng thiện tâm phát tác, liền chủ động đem tòa nhà cũ không người dưới chân núi cho bọn họ thuê với giá tiện nghi, cho bọn họ có nơi ở an thân.
Tuy nhiên, mỗi tháng hai người Vương Lam Yên chỉ cần giao nộp 50 văn tiền thuê, gần như là được tặng không.
Tiễn lão tộc trưởng, Vương Lam Yên xắn tay áo, tinh thần hăng hái đem phòng ở quét dọn sạch sẽ, đem số hành lý ít ỏi cùng với một ít đồ vật bày biện chỉnh tề, ở ngay trước mặt Lăng Tử Viêm tính tiền thừa sau khi trả tiền thuê nhà.
Trước đó, họ có tổng cộng 500 văn, trả nửa năm tiền thuê nhà hết 300 văn, hiện tại chỉ còn lại có 200 văn tiền đồng, thật sự là ít đến đáng thương.
Số tiền này đều là của Vương mẫu trước kia lặng lẽ nhét vào tay áo “Vương Lam Yên”, với đức hạnh của đại tẩu Vương gia, số tiền đồng mà Vương mẫu cho này phỏng chừng chính là toàn bộ tài sản bà tích lũy lâu nay.
Aizz, tuy rằng Vương mẫu có chút yếu đuối, nhưng không thể phủ nhận một mảnh tình cảm của bà thật sự làm cho người ta cảm động, nghĩ như vậy, Vương Lam Yên cũng không có oán hận Vương mẫu.
Kỳ thực, với cương vị là một người mẫu thân, Vương mẫu miễn cưỡng coi như đủ tư cách.
Ý niệm này vừa xuất hiện, Vương Lam Yên bỗng cảm thấy cả người đều thoải mái, phảng phất gông xiềng đều đã thoát ra mà đi.
Đến tận bây giờ, Vương Lam Yên mới biết được chấp niệm của nguyên chủ luôn luôn không có biến mất, có thể là không cam lòng ra đi, hiện tại rốt cục cũng buông xuống.
Hi vọng đời sau nàng đầu thai vào một nhà tốt hơn.
Lăng Tử Viêm nhìn thấy Vương Lam Yên nhìn tiền đồng than thở, cho rằng nàng là đang lo lắng trong nhà không đủ bạc sinh hoạt, liền chậm rãi an ủi:
“Lam Yên, thực xin lỗi, ngươi gả cho ta chưa được hưởng một ngày lành nào, giờ đã phải theo ta ra ngoài ăn cơm rau dưa.”