Chương 4: Tặng Ngọc Bội

Chương 4: Tặng Ngọc Bội

Vương Lam Yên nghe vậy, sửng sốt, không hiểu tại sao tướng công nhà mình tự nhiên lại nhắc tới chuyện này.

“A, không có gì mà, trước kia lúc chưa gả cho chàng, cuộc sống so với bây giờ còn khổ sở hơn, huống hồ chúng ta còn 200 văn tiền, còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian. Hơn nữa, hai ta lớn như thế, ta không tin chúng ta không kiếm được bạc, ta còn nghĩ kiếm bạc mời đại phu trị liệu chân cho chàng cơ.”

Vừa nói dứt lời, Vương Lam Yên mới phản ứng lại, nàng giống như nhắc tới vết sẹo của Lăng Tử Viêm, cảm thấy có lỗi, vội vàng giải thích.

“Thực xin lỗi, ta không cố ý đâu, ta không có ý tứ gì khác.”

Lăng Tử Viêm nhìn thoáng qua hai chân, cười nhợt nhạt:

“Không sao, nàng không cần để ở trong lòng, ta đã sớm quen, cũng sẽ không bởi vậy mà suy sụp, chỉ cần có cơ hội chữa khỏi đôi chân này ta cũng sẽ không buông tay. Chỉ là nếu thực sự trị không hết, ta cũng muốn nhận mệnh. Mới nửa năm trôi qua, phảng phất như đã trôi qua thật lâu.”

Đã từng có lúc mặc kệ là huynh đệ như tay chân, tình thầy trò, thuộc hạ đều đã phản bội, ào ào muốn cách xa bản thân.

Về phần đôi chân này, La thần y y thuật tốt nhất đều bó tay, cho nên hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Nghe xong Lăng Tử Viêm giải thích, Vương Lam Yên lúc này mới chậm rãi lộ ra tươi cười, không tiếp tục rối rắm.

Nhưng khi nghĩ đến chân Lăng Tử Viêm, nàng lập tức liên tưởng đến việc bản thân có linh tuyền, Vương Lam Yên ở trong lòng thầm nhủ: chắc có thể có hiệu quả. Sau này nàng sẽ tìm cơ hội cho Lăng Tử Viêm uống thử linh tuyền của nàng, xem có thể chữa khỏi hay không hoặc là giảm bớt đau ở đùi hắn. Được! Quyết định như vậy!

Nhìn thấy Vương Lam Yên lại bắt đầu ngẩn người, Lăng Tử Viêm rũ mắt nghĩ, sau đó không chút do dự liền đem dây tơ màu hồng ở cổ lấy xuống.

Có thể thấy trên dây tơ màu hồng có khối ngọc bội màu trắng ngà, óng ánh trong suốt, cực kỳ đẹp mắt.

Vương Lam Yên lập tức bị hấp dẫn nhìn qua.

Ngọc bội quý giá? Làm sao Lăng Tử Viêm có?

Không đợi Vương Lam Yên hỏi, Lăng Tử Viêm liền để Vương Lam Yên tới gần hắn, sau đó cẩn thận đem dây tơ màu hồng đưa cho Vương Lam Yên để nàng đeo lên.

Vương Lam Yên vuốt ngọc bội còn mang theo hơi ấm của Lăng Tử Viêm, nghi hoặc hỏi:

“Tử Viêm, chàng đây là....?”

Lăng Tử Viêm nhìn ngọc bội, nhớ lại.

“Đây là ta lúc còn rất nhỏ cha ta lặng lẽ đưa cho ta, nói là cô cô ta lưu cho ta, còn dặn ta không nói cho bất kì ai, ngay nương ta đều không thể nói, cho nên ta luôn đeo trên người cho đến hiện tại. Nàng là nương tử của ta, về sau là người thân nhất bên cạnh ta, hiện tại ta tặng nó lại cho nàng...”

Vương Lam Yên giương mắt nhìn thấy ánh mắt chấp nhất của Lăng Tử Viêm, biết hắn quyết tâm muốn tặng cho bản thân liền gật đầu không có cự tuyệt tâm ý của hắn.

“Cô cô của chàng là ai vậy, sao lại không có nhìn thấy đâu?”

Vương Lam Yên vuốt ve ngọc bội, nghi hoặc hỏi.

Lăng Tử Viêm nhíu nhíu đầu lông mày, trầm tư nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu.

“Ta cũng chưa từng thấy người cô cô này của ta, thậm chí cũng chưa từng nghe thấy người khác nói qua có người này, như là không hề tồn tại vậy. Nhưng, cha ta đã nói như vậy, hẳn là sự thật!”

“A!”

Vương Lam Yên nháy mắt mấy lần, cái gì không rõ ràng cũng không cần suy nghĩ nữa.

Hai người không nói về đề tài này nữa.

“Trong phòng có người không?”

Lúc này, âm thanh ngoài cửa vọng vào.

Vương Lam Yên vội vàng đứng dậy chuẩn bị mở cửa nghênh đón.

“Có người, là ai vậy?”

Đại môn vừa mở, là người quen nha!

“Vương Khiết tỷ, tỷ tới thăm ta hả?”

Vương Lam Yên nhìn nàng dâu nhỏ trẻ tuổi đứng đối diện, chớp mắt, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

Người trước mặt này, nàng nhớ được, là tỷ tỷ tốt, hàng xóm của nguyên chủ, ba năm trước đã từ Vương Gia thôn gả đến Lăng Gia thôn, tướng công của nàng hình như gọi là Lăng Lỗi, đối với nàng rất tốt, ba năm không sinh được con cũng không đối xử lạnh nhạt với Vương Khiết tỷ, vì thế Vương Khiết tỷ cũng đứng vững trước áp lực từ phía cha mẹ chồng muốn ôm tôn tử.

Vương Khiết chọc mấy cái lên đầu Vương Lam Yên, vô cùng thân thiết nói.

“Aizz, muội là cái đồ không có lương tâm, tỷ không phải là cố ý đến thăm muội thì đến làm gì. Trước kia, khi tỷ xuất giá, muội còn khóc nói chờ muội trưởng thành cũng muốn cùng tỷ gả đến một chỗ, không nghĩ tới để muội nói trúng rồi, chúng ta lại ở cùng một cái thôn!”

Vương Lam Yên lục lại kí ức của nguyên chủ, biết Vương Khiết tỷ quả thật là thuật lại chuyện xưa, nàng lập tức gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Vương Khiết tỷ, mau vào nhà, chúng ta chậm rãi tán gẫu, phòng ở vừa mới thu thập xong, tỷ tới chơi vừa khéo luôn.”

Vương Lam Yên đang định lôi kéo Vương Khiết tỷ vào nhà, bỗng nhiên thấy vách tường ngoài cửa có một cái bao nhỏ, nàng đi qua mở ra thì thấy bên trong có một ít đồ dùng cùng dầu muối.

Vương Lam Yên nghĩ mãi không ra, vừa nói thầm vừa mở ra.

“Ai lại hảo tâm như vậy, bỏ này nọ ở trong này, vừa thấy liền biết là cố ý để đây.”

Vương Khiết nhìn về hướng Lăng gia, sau đó quay đầu về phía Vương Lam Yên cười, mở miệng giải thích cho nàng.

“Lam Yên, vừa rồi ta đến vừa khéo thấy được tiểu muội Lăng gia- Lăng Tuyết cùng Phùng thị dắt tay nhau rời đi, chắc là các nàng đem đến.”

Nghe thấy vậy, Vương Lam Yên bừng tỉnh, hiểu ra.

Thì ra là các nàng.

Cũng có khả năng, nghĩ như vậy, Vương Lam Yên cũng âm thầm đem phần tình nghĩa này nhớ trong lòng, nghĩ về sau Nhị tẩu cùng tiểu muội nếu có chút khó khăn, có thể giúp, nàng nhất định sẽ giúp.

Cầm lấy bao nhỏ, Vương Lam Yên mang theo Vương Khiết vào phòng, mời nàng ngồi xuống, hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, đến khi nhìn thấy Lăng Tử Viêm ngồi một bên toát ra biểu tình ai oán, do bản thân hắn chịu vắng vẻ, hắn nhìn Vương Khiết đặc biệt khó chịu, làm cho Vương Khiết thật sự là dở khóc dở cười.

Nửa canh giờ sau, Vương Khiết thật sự chịu không nổi ánh mắt của Lăng Tử Viêm, không dám ngồi nữa, từ rổ lấy ra đồ tốt đưa cho Vương Lam Yên, ngay sau đó, cùng Vương Lam Yên nói lời tạm biệt, sau đó lập tức rời khỏi gian phòng này, chạy trối chết.

Liếc nhìn Lăng Tử Viêm đang trưng ra bộ mặt âm lãnh, lại nhìn nhìn tỷ tỷ mình vội vàng rời đi, giờ phút này Vương Lam Yên đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

Nhất thời dở khóc dở cười.

Tự nhiên nàng lại cảm thấy Lăng Tử Viêm có đôi khi cũng rất đáng yêu.

Lăng Tử Viêm nhìn thấy nương tử giống như con mèo nhỏ đang che miệng cười trộm, tự cảm thấy có chút quẫn bách, nanh chóng khôi phục khuôn mặt không biểu cảm, bình tĩnh chuyển mình hướng bên kia rời đi, tựa như vừa rồi chưa phát sinh cái gì, hành động này lại khiến Vương Lam Yên như bị chọc cười lần nữa.

Vương Lam Yên biết bản thân lại cười nữa sẽ khiến Lăng Tử Viêm ngượng ngùng, chắc hắn sẽ muốn tìm cái lỗ chui để vào, vì thế nàng vội vàng xoay người đi đến phòng bếp chuẩn bị làm cơm trưa.

Vương Lam Yên tiến vào trong phòng bếp nên không nhìn thấy ở phía sau có một người nam nhân nhìn nàng bằng ánh mắt nhu hòa sủng nịnh.

Hai người vui vẻ dùng bữa trưa, sau đó Vương Lam Yên bắt đầu kiểm tra lại những thứ có thể ăn còn lại ở trong nhà.

Kết quả khiến cho Vương Lam Yên biết không thể tiếp tục ngồi chờ chết, miệng ăn núi lở, nàng lập tức quyết định lên trên núi đi tìm chút rau dại, dã vật trở về, thuận tiện nhìn xem có cái gì có thể phát tài được không, kiếm chút bạc trở về mới an tâm được.

Lại nói, trong không gian của nàng thực tế cũng không có bao nhiêu thức ăn, trước khi nàng xuyên không cho rằng mạt thế sắp tới, nàng cũng chỉ kịp đem những thứ trong phòng nàng bỏ vào không gian, kết quả trên đường khi đi mua vật tư, bởi vì cứu người, nàng ngoài ý muốn xuyên không đến thời đại này.

Nghĩ đến đây, Vương Lam Yên không khỏi cảm khái, nếu mua được vật tư rồi mới xuyên không cũng không muộn mà.

Haizz, nói đến cùng, vẫn là người tính không bằng trời tính.