Chương 2: Xung đột

Nghĩ đến đây, Lăng Tử Viêm không khỏi nhớ lại từ nhỏ hắn bị cả gia đình xem nhẹ, không được ai yêu thích.

Nhưng hắn vẫn không thể tin được, người hắn cho là thân nhất cư nhiên ngay cả bạc cưới vợ của hắn cũng nhẫn tâm lấy đi.

Nửa năm trước, hắn kéo theo đôi chân tàn phế trở lại gia đình này, lúc đó đã cho bọn họ một trăm lượng bạc, phải biết rằng một trăm lượng bạc này cũng đủ cho họ sống thoải mái trong mười năm...

Vương Lam Yên tò mò nhìn, thấy Lăng Tử Viêm ngẩn người, nàng không nghĩ ra là mình nói có gì sai, nam nhân này lại trực tiếp không nhìn mình chút nào, tốt xấu cũng phải trả lời một tiếng chứ!

“Ôi, Lăng Tử Viêm, ngươi nghe được lời nói của ta không, cần ta nói lại một lần nữa sao??”

Tiếng nói thanh thúy vang bên tai khiến Lăng Tử Viêm giật mình, lấy lại tinh thần.

Quay qua liếc mắt nhìn Vương Lam Yên, Lăng Tử Viêm nhàn nhạt gật gật đầu nói: “Ngươi đã quyết định rồi thì không thể đổi ý, về sau ở lại Lăng gia cùng ta sống qua ngày đi.”

—— Mặc kệ sau này thế nào, hiện tại ta đã cho ngươi cơ hội rời đi, về sau dù ngươi thay đổi quyết định muốn rời đi, ta cũng sẽ không buông tay cho ngươi đi.

Lăng Tử Viêm khiêu môi cười nhẹ, nhìn chằm chằm khuôn mặt Vương Lam Yên, âm thầm quyết định.

Vương Lam Yên nghe nói như thế, còn chưa kịp cao hứng vì bản thân tại cổ đại đã nơi ở lại, không biết vì sao đột nhiên lại thấy rùng mình một cái, cả người nàng run lẩy bẩy.

Có cảm giác là lạ, lại không rõ ràng là chuyện gì, nói không rõ!

Nhìn sắc trời, Lăng Tử Viêm đẩy xe lăn tới gần Vương Lam Yên, khẽ mở môi mỏng.

“Sắc trời sắp sáng rồi, ngươi đã quyết định lưu lại, ta sẽ cùng ngươi nói một chút chuyện về Lăng gia, để tránh ngươi cái gì đều không biết.”

Vương Lam Yên cười tủm tỉm gật gật đầu, hoàn toàn tán thành!

Một lúc sau, Vương Lam Yên cũng đại khái hiểu hết tình hình cơ bản của Lăng gia.

Cha mẹ Lăng Tử Viêm, cũng chính là Lăng phụ và Lăng mẫu vẫn còn khoẻ mạnh, phía trên có hai ca ca, đại bá tên là Lăng Phúc Trụ, nhị bá tên là Lăng Lộc Trụ, phía dưới còn có một đệ đệ là Lăng Thọ Văn và muội muội Lăng Tuyết chưa lập gia đình.

Tiếp theo, đại tẩu Mã thị chanh chua thích tính kế, nhị tẩu Phùng thị yếu đuối thành thật không thường xuất đầu, cùng nhị bá trung thực thật đúng là một đôi bánh bao mềm (dễ bị bắt nạt), so với một nhà đại bá kia đúng là kém khá xa...

Nhìn thấy Vương Lam Yên cẩn thận ghi nhớ kỹ càng, Lăng Tử Viêm hơi hơi gợi lên khóe môi, tỏ vẻ vừa lòng.

Có vẻ vị thê tử vừa cưới này cũng không tệ!

Lúc này, Vương Lam Yên đã cùng Lăng Tử Viêm rửa mặt xong, nàng phụ giúp Lăng Tử Viêm đi đến phòng chính, chờ đợi, chờ Lăng phụ và Lăng mẫu đến đông đủ là có thể kính trà.

Rất nhanh người đã đến đủ, Vương Lam Yên cùng Lăng Tử Viêm quy củ dâng trà, hướng nhị lão kính trà, trên mặt Lăng phụ mang theo nét vui mừng, có vẻ vì Lăng Tử Viêm có thể lấy vợ nên cảm thấy cao hứng, vì thế sau khi nhấp một ngụm nước trà liền sảng khoái đưa hồng bao, cũng dặn dò hai người ở chung cho tốt, sớm ngày cho hắn ôm tôn tử trắng trẻo mập mạp.

Đến phiên Lăng mẫu, Vương Lam Yên nhìn sắc mặt bà, cảm giác như ai đó thiếu bà bạc, nàng có dự cảm chảng lành.

Quả nhiên, Lăng mẫu uống một ngụm trà, khắc nghiệt lườm Vương Lam Yên một cái, rồi chanh chua nói.

“Vợ lão tam, tuy rằng ngươi không có đồ cưới, nhưng ngươi đã gả vào cửa Lăng gia chúng ta, cũng không có đạo lý chúng ta đem ngươi trả trở về, nhưng đã vào cửa vậy hãy thành thật quy củ, hiếu thuận ta cùng cha ngươi, chiếu cố tốt lão tam, tuy rằng nhà chúng ta không thiếu một miếng ăn, nhưng chúng ta không nuôi một người ăn không ngồi rồi.”

Vương Lam Yên nghe vậy, nhếch miệng cười thầm trong lòng, mặt ngoài lại làm bộ như nghe không hiểu, cười hề hề trả lời.

“Nương cứ việc yên tâm, người cưới con vào cửa không phải vì muốn chiếu cố tốt cho tướng công hay sao, con nhất định sẽ hầu hạ tốt tướng công, chắc chắn sẽ chăm sóc tướng công nuôi chàng trắng trẻo mập mạp, làm lão nhân gia ngài vừa lòng.”

Nói xong, Vương Lam Yên còn cầm tay như đang thề, đập thẳng vào mắt Lăng mẫu khiến trong lòng bà đối với người con dâu vừa qua cửa này càng thêm bất mãn.

Hừ, người vợ này của lão tam cũng là loại người không hiếu thuận.

Nhìn thấy trên mặt Lăng mẫu hiện lên sự ghét bỏ rõ ràng, sâu trong nội tâm Vương Lam Yên cực kỳ đồng tình đối với Lăng Tử Viêm không ai thương, thân là con trai lại bị chính mẫu thân mình ghét bỏ.

Dù sao, bản thân nàng không được hoan nghênh là do bị hắn làm cho liên lụy.

Vương Lam Yên tuyệt đối không thừa nhận có lẽ còn có nguyên nhân do nàng nữa.

Sau đó, Vương Lam Yên nhận hồng bao của những người còn lại, đưa lại cho mấy tiểu bối nhà đại bá nhị bá lễ vật, chuyện kính trà này mới tính là đã kết thúc.

Một lát sau, trên bàn dọn thức ăn, vợ chồng Vương Lam Yên cũng cùng ngồi xuống.

Còn chưa kịp ăn được một miếng thịt nào, Vương Lam Yên chỉ mới cầm một cái bánh ngô đang chuẩn bị ăn, đại tẩu Mã thị liền có ý kiến, bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

“Đệ muội, ngươi còn trẻ không biết chuyện này, ngươi phải biết rằng, muốn ứng phó chi phí sinh hoạt toàn gia chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng, hiện tại lại muốn nuôi thêm ngươi, ngươi cần phải thấy đủ, cũng đừng có chọn ăn ngon mà gắp, có nhiều người lớn bên trên, nếu bọn họ chưa ăn no, làm sao có thể đi làm việc kiếm chi phí sinh hoạt.”

Ý ngoài lời chính là trách cứ Vương Lam Yên ăn cơm không làm việc, cùng Lăng Tử Viêm què chân ở nhà ăn không ngồi rồi.

Ở đây cũng không có ai ngu dốt, hiển nhiên Vương Lam Yên cùng Lăng Tử Viêm đều nghe hiểu hàm ý lời nói của Mã thị, biểu cảm trên mặt đều trầm xuống.

Lăng Tử Viêm đang định mở miệng, Vương Lam Yên ở dưới bàn bỗng nhiên đưa tay kéo hắn lại, tự mình ra trận cãi lại Mã thị.

“Đại tẩu, lời này của tẩu nói có vẻ quá nghiêm trọng, tẩu xem tất cả đồ ăn trên bàn cơm đều còn nguyên, muội cũng chỉ ăn một cái bánh bột ngô mà thôi, chẳng lẽ là người của Lăng gia, ta ngay cả một cái bánh ngô đều ăn không được?”

Mã thị nhếch miệng đang định nói chuyện, lại bị lời nói kế tiếp của Vương Lam Yên làm cho không nói được gì.

“Hay là ta cùng tướng công đều bị các ngươi bài trừ ở bên ngoài, không tính là người của Lăng gia?”

Lăng phụ thấy không khí trên bàn trầm xuống, hai nàng dâu sắp gây gổ, bạn già nhà mình còn ở một bên xem náo nhiệt, vui sướng khi người gặp họa, liền có ý làm người hoà giải, không muốn để cho sự tình nháo lớn, ông bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói:

“Được rồi, ăn một bữa cơm cũng không yên, Mã thị, Vương thị là nàng dâu vừa qua khỏi cửa, ngươi ngay cả cái bánh ngô cũng không cho ăn là sao, Vương thị, Mã thị là đại tẩu ngươi, tuy rằng nói chuyện có chút không xuôi tai, nhưng ngươi cũng không được nói chống đối, nhìn xem còn ra thể thống gì nữa.”

Lăng phụ vừa lên tiếng, Lăng mẫu cũng không chịu lạc hậu, cũng bắt đầu giáo huấn hai con dâu.

“Bây giờ nhà này còn do chúng ta quản, các ngươi đã nghĩ muốn lật trời, còn có hay không đem chúng ta để vào mắt, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể tranh chấp, Vương thị, đại tẩu ngươi nói cũng không sai, ngươi đều chưa làm gì còn muốn ăn được uống ngon, nào có chuyện tốt như vậy. Lão tam chân cẳng bất lợi, các ngươi miệng ăn núi lở, chờ các ngươi sau này già đi thì làm sao bây giờ ?”

“Im miệng... Hết chuyện để nói rồi à!”

Nghe được một câu cuối cùng, Lăng phụ nổi trận lôi đình, hét lớn.

Lăng Tử Viêm nhìn Lăng phụ nổi giận, liếc thấy vẻ mặt không thèm để ý của Lăng mẫu, tâm dần nguội lạnh.

Từ nhỏ chính là như thế này...