Chương 50: Tha thứ cho Điền gia

Sáng sớm hôm sau, phủ Công chúa nhận được vô số lễ vật hậu hĩnh do phủ Quốc công đưa tới.

"Muội muội ta thân thể yếu ớt, may mắn có Quận chúa ra tay bảo vệ, chút quà mọn này mong Công chúa và Phò mã nhận cho." Hoa Trường Không chắp tay thi lễ với Thuận An Công chúa và Phò mã, "Đa tạ Gia Mẫn Quận chúa đã cứu mạng muội muội ta."

Nghe xong câu chuyện con gái mình giải cứu Phúc Thọ Quận chúa, Diêu Phò mã có chút nghi ngờ tai mình, con gái ông ta có võ công cao cường, đầu óc thông minh như vậy sao?

Ông ta quay đầu nhìn Thuận An Công chúa, im lặng bưng chén trà lên uống.

"Hoa Tam công tử khách sáo rồi, Phúc Thọ quận chúa là nữ nhi của tướng quân, con gái ta cứu nàng là chuyện nên làm." Trên mặt Thuận An công chúa có chút đắc ý, thầm nghĩ, nữ nhi tướng quân thì đã sao, chẳng phải vẫn phải dựa vào con gái bà ta mới giữ được mạng sống hay sao?

Ngồi ở ghế bên dưới, Gia Mẫn mặt mày rầu rĩ, nàng ta thật sự không muốn nghe người khác kể về việc nàng ta đã cứu Hoa Lưu Ly như thế nào nữa, bây giờ trong đầu nàng ta toàn là hình ảnh đáng sợ Hoa Lưu Ly cầm kiếm đi về phía nàng.

Vừa nghĩ đến là chân lại mềm nhũn, chân mềm nhũn lại không nhịn được suy nghĩ lung tung, đến nỗi bây giờ nàng ta nghe đến ba chữ "Hoa Lưu Ly" cũng thấy sợ.

"Kỳ thực Phúc Thọ Quận chúa cũng đã từng cứu muội, nếu không có muội ấy, muội đã bị rắn độc cắn chết rồi, chúng muội chỉ là giúp đỡ lẫn nhau thôi." Nàng ta vội vàng đẩy trả ân tình này lại.

"Ồ." Thuận An công chúa có chút thất vọng, cứ như vậy coi như huề nhau rồi, thật đáng tiếc.

Diêu Phò mã: "..."

Trời đất se lạnh thế này, rắn độc vì muốn cắn người mà cố gắng đến mức này sao, ngay cả ngủ đông cũng từ bỏ?

Chẳng bao lâu sau, trong giới khuê tú kinh thành bắt đầu lan truyền câu chuyện "Mẫn Quận chúa dũng cảm cứu tiểu thư Hoa gia", những tiểu thư khuê các ngày thường chơi thân với nàng ta đều chạy đến hỏi nàng ta, có nhân cơ hội này làm nhục Hoa Lưu Ly thêm vài lần hay không.

Gia Mẫn rất tuyệt vọng, nghe các nàng ấy bàn tán về việc nhân chuyện báo ân mà bắt Hoa Lưu Ly cúi đầu trước mặt nàng ta, vội vàng nói: "Mọi người đừng làm loạn, Hoa... Hoa Lưu Ly dù sao cũng là con gái của Hộ quốc Đại tướng quân, ta cứu nàng ta là chuyện nên làm."

"Vậy thì đã sao, ân cứu mạng phải được báo đáp, cho dù có phải làm trâu làm ngựa cũng đáng." Một tiểu cô nương Diêu gia nói: "Xem sau này nàng ta còn dám giả vờ đáng thương trước mặt tỷ nữa không."

Gia Mẫn mặt mày tê dại, đúng vậy, đúng là phải làm trâu làm ngựa, nhưng người làm trâu làm ngựa là nàng ta, là nàng ta cơ mà!

Các muội muội à, mọi người bớt nói vài câu đi, nàng ta thật sự rất sợ những lời này truyền đến tai Hoa Lưu Ly, lỡ như nàng vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó, tay lăm lăm thanh kiếm đến dạy dỗ bọn họ thì sao.

Đều là chị em tốt với nhau, nàng ta thật sự không muốn hại bọn họ.

"Thực ra nàng rất tốt, mọi người đừng nói nàng như vậy." Gia Mẫn cắn răng, gượng cười nói: "Sau này những lời như vậy đừng nói nữa. Hơn nữa, nàng cũng từng cứu ta khỏi rắn độc, coi như là huề nhau rồi, đâu còn ân nghĩa gì nữa."

"Gia Mẫn?" Vị tiểu thư Diêu gia đưa tay sờ trán Gia Mẫn, "Không bị sốt mà, sao lại nói mê sảng vậy? Mấy ngày trước tỷ còn nói, muốn nhân dịp lễ Hoa Triều làm cho Hoa Lưu Ly mất mặt cơ mà?"

Gia Mẫn còn chưa kịp lên tiếng, một tiểu thư khác đã nói: "Tỷ đừng lo lắng, có chúng ta ở đây, nhất định sẽ không để tỷ chịu thiệt thòi đâu."

Gia Mẫn: "..."

Chư vị tỷ muội, cuộc sống tươi đẹp như vậy, tại sao mọi người không biết trân trọng?

Anh vương một đường đuổi theo đến tận Nam Châu, sau khi biết tin hai vị Quận chúa đã được cứu, liền vội vàng quay trở về. Tuy hai vị Quận chúa đã an toàn, nhưng hiềm nghi của Điền gia vẫn chưa được rửa sạch, hắn ta đành phải vào cung cầu xin phụ hoàng tha thứ cho Điền gia.