Khi hắn ta đến Thần Dương cung, nhìn thấy Cơ Nguyên Tố cũng ở đó, lông mày không khỏi nhíu lại, lo lắng Thái tử sẽ nhân cơ hội này gây khó dễ.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Trong lòng Anh vương có chút thấp thỏm.
"Ngồi đi." Xương Long đế nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, đặt bút xuống, "Con đã vất vả mấy ngày đường rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
"Đa tạ phụ hoàng quan tâm." Anh cương liếc nhìn Cơ Nguyên đang ngồi im lặng không nói gì, quỳ một gối xuống trước mặt Xương Long đế, "Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu người điều tra rõ ràng vụ án hai vị Quận chúa bị thích khách bắt cóc, trả lại trong sạch cho Điền gia."
"Minh Hạo." Xương Long đế bất đắc dĩ thở dài, "Điền ái khanh qua đời, trẫm rất đau lòng, cũng không muốn lúc này gây khó dễ cho Điền gia. Nhưng hai vị Quận chúa ở trong Điền phủ lại bị người ta âm thầm bắt đi, nếu trẫm không truy cứu Điền phủ, Thuận An công chúa và Hộ quốc Đại tướng quân sẽ nghĩ như thế nào?"
"Nhưng Điền gia vô tội." Anh vương không cam lòng, "Xin phụ hoàng khai ân."
"Trẫm là Hoàng đế, không thể bởi vì bản thân cho rằng ai đó vô tội mà tùy tiện miễn tội cho họ được." Xương Long đế nhìn đứa con trai cả vẫn còn vẻ mặt không phục, "Trẫm đã cho người điều tra rõ ràng việc này rồi, con không cần phải lo lắng."
"Nhưng tại sao người lại giáng tước vị của cậu?" Anh vương dập đầu cầu xin, "Xin người nương tay."
Xương Long đế thở dài, ông cảm thấy những lời mình vừa nói đều là vô ích.
"Hoàng huynh, nếu ta là huynh, ta sẽ đi khuyên Điền đại nhân đến tạ tội với hai vị Quận chúa." Thái tử nhìn người anh trai ngốc nghếch của mình với ánh mắt thương hại, "Bất kể chuyện này có liên quan đến Điền gia hay không, cũng không thể xóa bỏ sự thật hai vị Quận chúa mất tích ở Điền phủ. Chỉ khi nào hai người bị hại đồng ý tha thứ cho Điền gia, thì Điền gia mới có thể bình an vô sự, huynh hiểu chứ?"
Anh vương nghi ngờ nhìn Thái tử, hắn không tin Cơ Nguyên Tố lại tốt bụng như vậy.
"Con về bảo Điền gia làm theo lời Thái tử nói." Xương Long đế phất tay, "Lui xuống đi."
Con trai đầu óc không được thông minh, ông là phụ hoàng cũng có trách nhiệm, mắng cũng vô dụng, chỉ có thể mắt không thấy tâm không phiền.
"Vâng." Anh vương đành nuốt xuống sự bất cam trong lòng, lui ra khỏi Thần Dương cung.
Sau khi Anh Vương rời đi, thị vệ phụ trách tìm kiếm trong rừng trở về, hắn vội vàng bước vào Thần Dương cung: "Bẩm báo Hoàng thượng, Thái tử Điện hạ, thuộc hạ đã tìm thấy một số bộ xương bị mãnh thú gặm nhấm trong rừng sâu. Nhưng do thi thể không còn nguyên vẹn, không thể xác định được có bao nhiêu người. Thuộc hạ còn phát hiện trên một thân cây có dấu vết dược thảo đuổi rắn độc và dấu vết người leo trèo."
"Có lẽ Gia Mẫn và nha đầu Hoa gia đã nhân cơ hội này để trốn thoát, người leo cây chắc hẳn là bọn họ." Xương Long đế gật đầu, "Xem ra việc cho Gia Mẫn học chút võ công cũng có ích."
"Hơn hẳn mẫu thân nó..." Xương Long đế liếc nhìn Thái tử, không tiện nói xấu Thuận An công chúa trước mặt con trai, phất tay cho thị vệ lui xuống, nói với Thái tử: "May mà nha đầu Hoa gia không sao, nếu không trẫm biết ăn nói thế nào với Ứng Đình đây."
Thái tử mỉm cười, chuyển chủ đề: "Phụ hoàng, sao người lại quyết định gả nữ nhi của Lâm Thái thú cho hoàng huynh làm Vương phi? Nhi thần nghe nói, hình như Hiền phi nương nương có ý muốn tác hợp cho hoàng huynh và Gia Mẫn."
"Lâm gia cô nương thông tuệ hơn người, lại am hiểu thi thư. Trẫm nghe ngự y nói, đầu óc con cái có tốt hay không đều liên quan đến phụ mẫu." Xương Long đế thở dài, "Vì muốn cho hoàng huynh con có được đứa con thông minh một chút, nha đầu Lâm gia là thích hợp nhất."
Thái tử im lặng một lúc: "Nhi thần hiểu rồi."
Hắn lại cảm thấy, đầu óc của Gia Mẫn và hoàng huynh rất xứng đôi vừa lứa.
Học xong việc triều chính với phụ hoàng, lúc Thái tử rời khỏi Thần Dương cungthì trời đã gần tối.
Ngồi trên kiệu, đã quen với thái độ vừa kính sợ vừa cung kính của cung nữ thái giám xung quanh, Thái tử thậm chí còn lười nhấc mí mắt.
Trong bóng tối, không biết từ đâu vọng lại tiếng mèo kêu.
Hắn lập tức ngồi thẳng dậy: "Đi xem thử."
"Vâng." Vài tên thị vệ vội vàng chạy đi, một lúc sau đã xách một con mèo con trở về, trên cổ con mèo được đeo một sợi dây, còn treo thêm một chiếc chuông vàng, chắc là thú cưng của vị quý nhân nào đó trong cung.
Thái tử nhìn hai lần rồi mất hứng thú: "Thả nó ra đi."
Thị vệ vội vàng bế con mèo sang một bên thả xuống.
Thái tử xác định bản thân thật sự không có hứng thú với việc nuôi mèo, hắn như có điều suy nghĩ vuốt ve ngọc bội bên hông, lên tiếng: "Mấy ngày nay đã cho người đưa đồ ngọt đến phủ Phúc quận chúa chúa chưa?"
"Bẩm Điện hạ, thưa chưa ạ."
"Ngày mai cho người đưa đến."
Có lẽ hắn muốn nuôi một tiểu cô nương giống như mèo con.
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Muốn đến phủ Quốc công trộm mèo.
Gia Mẫn Quận chúa: Mù rồi sao, đó là hổ đấy!
Gia Mẫn Quận chúa đáng thương: Hình tượng bị bôi đen.