Có tiếng gõ cửa xe ngựa, Hoa Lưu Ly và Gia Mẫn nhìn nhau, sau đó nhanh chóng nhặt chiếc gối dưới đất lên, ngồi ngay ngắn lại.
Một nha hoàn vén rèm bước vào, trên tay còn bưng khay trà bánh nóng hổi, đặt đồ xuống, hành lễ xong liền cung kính lui ra.
Hai người nhìn ấm trà và chén trà, sau đó đồng loạt nhìn nhau.
"Đi rót trà đi." Hoa Lưu Ly hất cằm về phía Gia Mẫn.
"Sao không phải cô đi?" Gia Mẫn bất mãn, đều là Quận chúa, mắc gì nàng ta phải hầu hạ Hoa Lưu Ly chứ.
"Khụ khụ khụ." Hoa Lưu Ly ôm ngực ho khan, "Bởi vì ta thân thể không khỏe."
Gia Mẫn trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó tiến lên rót cho mình một chén, phát hiện đây không phải trà, mà là nước đường mật ong.
Nàng ta sững người một lúc, chợt hiểu ra, đây là chuẩn bị theo khẩu vị của Hoa Lưu Ly.
Khoảnh khắc này, nàng ta có chút hoài nghi rốt cuộc mình có phải là biểu muội của Thái tử hay không, cho dù mẫu thân nàng ta và Hiền phi nương nương có quan hệ tốt, Thái tử cũng không cần phải thiên vị lộ liễu như vậy chứ?
Nàng ta rót một chén nước đưa đến trước mặt Hoa Lưu Ly: "Uống đi."
Đàn ông đều là lũ chó, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp yếu đuối liền như nhìn thấy xương thịt, còn quan tâm gì đến tình thân.
Gia Mẫn Quận chúa sau khi trải qua một phen sóng gió bên ngoài, trong lòng đã âm thầm học được cách chửi thề.
"Lưu Ly." Đúng lúc này, giọng nói của Thái tử vang lên từ bên ngoài, "Đến phủ Quận chúa rồi."
Hoa Lưu Ly đặt chén trà xuống, vén rèm lên, nhìn thẳng vào ánh mắt tươi cười của Thái tử: "Đa tạ Thái tử Điện hạ."
"Không cần khách sáo." Thái tử đưa cho nàng một chiếc áo choàng, "Khoác vào đi, bên ngoài lạnh."
Hoa Lưu Ly ngoan ngoãn khoác áo choàng vào, Thái tử không biết từ đâu lấy ra một chiếc trâm cài tóc và lược ngọc đưa cho nàng: "Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác đã có phụ hoàng và ta lo liệu, muội đừng lo lắng."
Hoa Lưu Ly búi tóc lên, chiếc trâm cài lệch sang một bên.
Thái tử nhìn một cái, rồi lại nhìn một cái, cuối cùng không nhịn được đưa tay chỉnh lại chiếc trâm cho ngay ngắn: "Xong rồi."
Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ Quốc công, hạ nhân trong phủ vừa tạ ơn vừa khóc lóc, khiến Gia Mẫn đau đầu.
"Quận chúa, người đã chịu khổ rồi."
"Mau đi mời đại phu đến, thân thể Quận chúa yếu ớt như vậy, không thể lơ là được."
Gia Mẫn vẫn còn nhớ giọng nói này, là của nha hoàn thân cận của Hoa Lưu Ly, hình như tên là Đuôi Chó hay Uyên Ương gì đó?
"Gầy đi rồi, gầy đi rồi." Không biết là bà tử nào của phủ Quốc công, khóc nức nở đến ruột gan đứt từng khúc.
"Quận chúa, sao sắc mặt người lại nhợt nhạt thế này, hai ngày nay có phải người không uống Hoa Lộ Hoàn không?"
"Nhanh, nhanh đi lấy dược hoàn mà Quận chúa thường ngày vẫn uống."
Gia Mẫn cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra không phải chỉ có mình Hoa Lưu Ly đầu óc có vấn đề, mà cả phủ Quốc công đều có vấn đề.
"Điện hạ." Hoa Lưu Ly nắm chặt dải áo choàng, được nha hoàn dìu đỡ, nàng quay đầu nhìn Thái tử đang ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười với hắn, khẽ khom người hành lễ, sau đó mới chậm rãi bước vào cổng phủ.
Thái tử nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng có chút tiếc nuối, nếu đây là tiểu cô nương nhà mình thì tốt biết mấy.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, dừng lại trước cổng phủ Công chúa, Gia Mẫn vén rèm nhìn Thái tử, áo choàng, trâm cài, lược ngọc của nàng ta đâu?
Cái tính thiên vị của lão già nhà họ Cơ, là di truyền sao?
"Mẫn nhi!" Thuận An công chúa nhìn thấy Gia Mẫn, hốc mắt đỏ hoe, bà ta nắm lấy tay nàng ta, quay sang cảm ơn Thái tử. Xung quanh, nha hoàn đứng ngay ngắn trật tự, hoàn toàn khác với đám hạ nhân xúm xít vây quanh Hoa Lưu Ly kia.
Nàng ta nhìn phụ thân đang đứng im như phỗng sau lưng mẫu thân, ánh mắt có chút chán nản.
"Đa tạ Thái tử Điện hạ."
"Cô mẫu khách sáo rồi." Thái tử vẫn ngồi trên lưng ngựa không xuống, thản nhiên nói: "Người đã đưa đến nơi, ta cũng nên hồi cung."
"Thái tử đi thong thả." Thuận An công chúa thấy Thái tử không có ý định xuống ngựa, sắc mặt có chút khó coi.
Đợi Thái tử đi khuất, bà ta mới bất mãn nói: "Hoàng thượng càng ngày càng dung túng cho Thái tử, ngay cả trước mặt trưởng bối cũng vô lễ như vậy."
Gia Mẫn cúi đầu không nói gì.
Trong khoảnh khắc nàng ta vui mừng được trở về nhà, mẫu thân vẫn có thể chú ý đến thái độ ngạo mạn của Thái tử, có thể thấy bà rất bất mãn với hắn ta.
Oán trách Thái tử xong, Thuận An công chúa đau lòng dắt con gái vào phủ.
"Nhanh đi tắm rửa thay quần áo, Thái tử cũng thật là, sao không biết bảo người ta thay cho con một bộ quần áo tử tế."
Gia Mẫn: "..."
"Con có đói bụng không? Lúc Thái tử tìm thấy con, có cho con ăn gì không?"
"May mà con không xảy ra chuyện gì, nếu con có mệnh hệ gì, Bổn cung nhất định phải cho người đi dán cáo thị tìm người, vậy mà tên văn quan gì đó bên cạnh Thái tử lại nói dán cáo thị tìm người sẽ không tốt cho con. Theo ta thấy, hắn ta rõ ràng là không muốn tìm kiếm tử tế."
"May mà con gái ta nhanh trí, đã tự mình trốn thoát khỏi tay bọn cướp."
Gia Mẫn: "..."