Chương 4: Tiểu thư ốm yếu

Đám công tử chơi bời lêu lổng quần là áo lượt bị trận thế trước mắt dọa sợ, nhìn thấy đám binh lính hung thần ác sát đang cầm lưỡi dao sắc bén, lại càng cảm thấy chột dạ, thành thành thật thật bò xuống ngựa.

Trong kinh thành nhiều thế gia đại tộc, đều thích lưu lại ký hiệu gia tộc ở trên xe ngựa, nhưng bọn họ từ trên mấy chiếc xe ngựa này, hoàn toàn không đoán ra ngồi bên trong là người của nhà ai.

Quy chế của xa giá cao, còn có binh lính hộ vệ, đây không phải đãi ngộ của thế gia bình thường.

Bọn họ lo lắng bất an chờ đợi, nhưng ngoại trừ binh lính vây quanh bọn họ, không có một người nào có thể làm chủ lại đây nói chuyện với bọn họ. Bọn họ duy nhất có thể làm, chính là rụt đầu cầu nguyện vị huyện chủ này không cần xảy ra chuyện.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc có nam nhân phong thái bất phàm đi tới bên này, trong lòng bọn họ bỗng dâng lên một loại cảm giác vui mừng kỳ dị, mặc dù sắc mặt đối phương đang hết sức khó coi.

Chờ đối phương đến gần, bọn họ liền thức thời xin lỗi, thuận tiện muốn moi ra thân phận của đối phương.

"Chư vị xin yên tâm, tại hạ không phải là người vô lý, thỉnh chư vị cứ đi trước."

Đám công tử quần là áo lượt vừa nghe xong, nhịn không được hơi nghi hoặc một chút, vừa rồi còn cho người hung hăng bao vây bọn họ, hiện tại tùy tùy tiện tiện thả bọn họ đi?

"Thật sự?" Một vị công tử trong đó có chút hoài nghi nhìn Hoa Trường Không, "Không biết......"

"Tự nhiên là thật." Hoa Trường Không thở dài một tiếng, "Các công tử tuổi trẻ không hiểu chuyện, ta cần gì so đo với các ngươi."

Đám công tử ăn chơi trác táng nhẹ nhàng thở ra, xem ra người này thật không có ý truy cứu tới cùng.

"Cho nên đợi sau này xá muội lành bệnh, ta sẽ tự mình đi đến phủ chư vị bái phỏng."

Đám công tử quần là áo lượt: "......"

Đây có nghĩa là một lời không hợp liền chuẩn bị cáo trạng với gia trưởng?

Độc, thật sự quá độc, thế gian sao lại có người nham hiểm như thế hả? Bọn họ không sợ đền bạc, cũng không sợ đền dược liệu, lại sợ chuyện ầm ĩ truyền về nhà, đến lúc đó bọn họ làm gì còn có ngày lành?

"Các vị yên tâm, ở trước mặt trưởng bối chư vị, ta chỉ biết tự thuật đúng sự thật, tuyệt đối không thêm mắm thêm muối." Hoa Trường Không chắp tay với đám công tử quần là áo lượt đã sợ tới mức thay đổi sắc mặt , "Chư vị, thỉnh đi thong thả."

Lời đều đã nói đến mức này, ai còn dám đi nữa hả?

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ngay khi đám công tử quần là áo lượt nhận lỗi, thì một nam nhân cưỡi tuấn mã, người mặc cẩm bào màu đen đang chậm rãi đi tới.

Hoa Trường Không nhìn tuấn mã dưới thân nam nhân, không nói gì.

"Bái kiến Anh Vương." Nhìn thấy Anh Vương điện hạ, mấy vị công tử quần là áo lượt như có người đáng tin cậy, vội vàng hành lễ.

"Duệ Đống, các ngươi làm gì ở chỗ này thế?" Cơ Minh Hạo thấy bên đường hình như có người tranh cãi, liền đi tới xem thử, phát hiện biểu đệ cùng mấy đệ tử quý tộc ủ rũ bị binh lính vây quanh.

"Vương gia." trên mặt Điền Duệ Đống có chút xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy Anh Vương cưỡi ngựa còn không người nào dắt, liền càng thêm xấu hổ.

Việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu kéo thêm Anh Vương vào sự kiện 'Phóng ngựa nơi phố xá sầm uất ' thì lại càng phiền toái.

Thấy biểu đệ ngượng ngùng, Anh vương chuyển tầm mắt sang Hoa Trường Không: "Không biết vị công tử này là tuấn kiệt nhà ai? Ở đây người đến người đi không phải nơi tốt để nói chuyện. Có thể nể mặt bổn vương, trước cho binh lính lui ra không?"

"Vương gia đã hiểu lầm, tại hạ cũng không có ý ngăn cản chư vị công tử rời đi." Hoa Trường Không mỉm cười, "Là chư vị công tử kiên trì phải bồi tội với tại hạ, tại hạ cũng rất là khó xử."

Đám công tử quần là áo lượt: "Vị công tử này nói đúng, là chúng ta kiên trì muốn ở lại nhận lỗi."

Nếu như chúng ta không bồi tội, ngươi sẽ tới cửa cáo trạng, ai chịu nổi việc này chứ hả?

Anh vương nhíu mày, biểu đệ này của hắn ngày thường là loại đức hạnh gì, trong lòng hắn hiểu rõ, có thể làm loại chuyện chủ động bồi tội với người khác như thế này sao?

"Tam công tử, không xong rồi, huyện chủ hộc máu!"

"Vương gia, xá muội bệnh nặng, xin thứ cho tại hạ vô lễ cáo từ." Hoa Trường Không xoay người liền trở về trên xa giá, "Lập tức hồi phủ."

Khi hạ màn xe xuống, Hoa Trường Không quay đầu lại nhìn Anh vương cưỡi ở trên lưng ngựa, lập tức mặt không thay đổi thu hồi ánh mắt

Nghe được trong xe có huyện chủ bệnh nặng hộc máu, coi như là Anh vương, cũng không thể không thúc ngựa thối lui sang bên cạnh, để nhóm người này đi qua.

Chờ nhóm người này đi xa, Anh vương mới mờ mịt suy nghĩ, đây rốt cuộc là ai vậy nhỉ?

"Có thấy rõ diện mạo Anh vương không?" Hoa Trường Không ngồi xếp bằng ở trên thảm lông trong xe ngựa, hỏi Hoa Lưu Ly đang dựa vào đệm mềm hưởng thụ nha hoàn hầu hạ.

"Có." Hoa Lưu Ly mày đều không có động một cái.

"Cảm giác như thế nào?"

"Dung mạo không bằng nửa phần tam ca." Hoa Lưu Ly làm ra vẻ ôm ngực, "Khí hậu kinh thành thật không tốt, muội đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, lòng buồn bực, thật là khó chịu, muốn té xỉu."

"Khoảng thời gian trước, trong thư mà bệ hạ viết cho phụ thân, hình như có ý tác hợp muội và Đại hoàng tử......"

Hoa Lưu Ly lập tức ngồi thẳng dậy: "Tam ca, dung mạo Anh vương không đẹp, hơn nữa thị phi bất phân, gả cho loại nam nhân này sẽ mau già lắm."

Chuyện chưa rõ đầu đuôi, đã mở miệng bảo người ta nể tình, đắc tội với người khác mà còn không biết. Đây không chỉ có dung mạo không đẹp, đầu óc cũng không phải đặc biệt tốt.

Hoa Trường Không tỏ vẻ đồng ý với hành vi trông mặt mà bắt hình dong của muội muội: "Cả ngày ở chung với một nam nhân dung mạo không đủ tuấn mỹ, đúng là sẽ uất ức cho muội, cho dù không có bệnh cũng sẽ buồn bực sinh bệnh. Cho nên muội yên tâm, trong nhà sẽ không để muội gả cho Anh vương đâu."

Nghe được lời này, Hoa Lưu Ly lại lười biếng nằm xuống: "Muội đột nhiên cảm thấy đầu không choáng, ngực cũng không có buồn bã nữa, có thể ăn điểm tâm."

Lần này Hoa Trường Không dẫn muội muội hồi kinh trước, một là bởi vì hắn muốn tham gia khoa cử đầu xuân, hai là để muội muội sớm làm quen với hoàn cảnh kinh thành.

Không lâu sau, phụ thân, mẫu thân còn có nhị ca đều sẽ hồi kinh, hắn muốn giúp đỡ thăm dò hướng gió kinh thành.

Mắt thấy muội muội bị bọn họ dưỡng đến nũng nịu, Hoa Trường Không không có nói cho nàng biết, từ đầu tới cuối trong nhà không tính toán để nàng gả vào hoàng gia. Nam nhân hoàng gia, có ai sống tốt với Vương phi đâu, hôm nay nạp thiếp, ngày mai lại muốn tranh ngôi vị hoàng đế, còn yêu cầu Vương phi phải có một đống hiền lương thục đức.

Già trẻ lớn bé Hoa gia hắn nâng niu tiểu cô nương ở lòng bàn tay, dựa vào cái gì đi hoàng gia chịu uất ức? Thoải mái làm một huyện chủ, có nam nhân hợp ý thì gả, không có thì dưỡng trai lơ dung mạo xinh đẹp không tốt hơn à?

Hoa gia lập nhiều chiến công hiển hách, trong kinh có phủ đệ có thánh thượng ban thưởng. Có lẽ là sợ Hoa gia hiểu lầm, Thánh Thượng cũng không có ban thưởng tôi tớ, nhưng thật ra thưởng cho một đống vàng bạc ngọc khí, thậm chí còn bảo Công Bộ tân trang lại cả tòa phủ đệ.

Hoa gia đã sớm phái người đến bố trí phủ đệ, huynh muội hai người chỉ cần vào ở là được.

Cùng ngày cửa chính Hoa gia mở rộng, còn treo đèn lồng màu đỏ lên. Không quá hai canh giờ, không ít quan viên kinh thành đều biết, có người Hoa gia hồi kinh, cũng không biết là ai trở về.

Sáng sớm hôm sau, quan viên ở cách vách Hoa phủ liền nhìn thấy, trong cung phái xe ngựa đón người Hoa gia tiến cung.

Vì tỏ vẻ coi trọng công thần, Xương Long Đế không chỉ có muốn đích thân gặp Hoa Trường Không, còn thỉnh nữ nhân tôn quý nhất trong cung, Thái Hậu nương nương tới tiếp kiến khuê nữ duy nhất của Hoa gia.

Thái Hậu là thân mẫu Thánh Thượng, tính cách nhân hậu, biết hoàng đế cố ý cho Hộ Quốc đại tướng quân mặt mũi, lập tức vui tươi hớn hở đồng ý, còn gọi thêm mấy vị phi tần có phân vị cao trong cung.

"Tiểu cô nương da mặt mỏng, đợi lát nữa người tới, các ngươi cần phải thân thiện với nàng một chút, đừng dọa người ta." Thái Hậu lo lắng những phi tần bình thường luôn đấu đá lẫn nhau này sẽ gây chuyện nên cố ý dặn dò, "Hộ Quốc đại tướng quân vì Đại Tấn chúng ta rơi đầu chảy máu, chúng ta cũng không thể để nhi nữ của hắn chịu ủy khuất ở kinh thành."

"Thái Hậu nương nương xin ngài yên tâm, thiếp dưới gối không có nữ nhi, trong lòng vẫn luôn hâm mộ những người có khuê nữ đấy." Hiền phi vội vàng nói, "Đợi Hoa huyện chủ tới, thiếp nhất định xem nàng như nữ nhi thân sinh mà đối đãi."

Những phi tần khác ở trong lòng trộm trợn trắng mắt, đây chính là một tiện nhân ngoài miệng nói muốn khuê nữ, thực tế vẫn luôn đắc ý mình sinh hạ Hoàng trưởng tử.

Đều đã chơi qua cung đấu, nói loại lời nói này lừa gạt ai đây hả?

Nhưng mà làm mọi người không nghĩ tới chính là, nữ nhi Hộ Quốc đại tướng quân cũng không có tiến cung, nguyên nhân là nàng bị bệnh.

"Bị bệnh, là đường xá gian khổ, bị lạnh?" Thái Hậu không khỏi có chút lo lắng.

"Huyện chủ thân thể tuy có chút mảnh mai, nhưng dọc theo đường đi tinh thần còn tốt. Chỉ là hôm qua lúc vào kinh, gặp được mấy vị công tử gây chuyện phóng ngựa, làm nàng chịu chút kinh hãi, thêm nữa......" Trên mặt người đáp lời lộ ra vài phần khó xử.

"Thêm nữa cái gì?" Thái Hậu nghiêm mặt.

"Tam công tử thấy mấy vị công tử phóng ngựa trên phố xá sầm uất, trái với luật lệ Đại Tấn, liền bước tới khuyên can, nào biết gặp được Anh vương gia tới." Người đáp lời nói đến đây, vội vàng quỳ xuống, "Việc này không liên quan gì đến Anh vương, chỉ là huyện chủ từ nhỏ đã nhát gan, cho rằng mình đắc tội Anh vương gia, nóng vội công tâm nôn ra mấy ngụm máu, trở lại trong phủ liền nằm luôn."

"Mấy công tử kia là ai?" Việc này tuy rằng liên lụy đến Anh vương, Thái Hậu lại không có từ bỏ việc truy hỏi, có vẻ như đã quyết định cấp cho tiểu cô nương Hoa gia một công đạo.

"Hình như là Điền nhị công tử cùng với mấy vị giao hảo với hắn."

Các vị đang ngồi đây đều am hiểu việc phát huy tư duy, rất nhanh trong đầu đã tiến hành khôi phục lại tình cảnh hiện trường.

Người phóng ngựa trên phố xá sầm uất là nhà mẹ đẻ của Hiền phi, dọa tiểu cô nương mới vừa vào kinh, Hoa tam công tử làm ca ca không đành lòng để muội muội nhà mình chịu uất ức, khi tiến lên nói lý lẽ với Điền nhị công tử, Anh vương chạy tới giúp người nhà ngoại, vì thế đã làm tiểu cô nương tức hộc máu.

Chúng phi tần sôi nổi quay đầu nhìn về phía Hiền phi, vừa rồi còn nói muốn coi người ta như con gái ruột, hiện tại nữ nhi mình chịu ủy khuất, còn không nhanh chạy đến thay nàng lấy lại công đạo?

Hiền phi: "......"

Hiền phi mất hết mặt mũi, sau khi trở lại tẩm cung, tức giận đến ném gãy một cây trâm ngọc.

"Nương nương, trên đời nào có người mảnh mai như vậy, nữ nhi Hoa gia kia, có phải là cố ý giả̉ bệnh hãm hại Vương gia hay không?" Cung nữ hầu hạ nhỏ giọng nói, "Bằng không sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?"

"Nàng là nữ tử chưa gả, giả bộ ốm yếu cũng không ích lợi gì, trừ phi không muốn xuất giá. Loại chuyện ốm yếu này truyền ra ngòai, binh sĩ tốt trong kinh thành ai dám lấy nàng?" Hiền phi tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng đầu óc vẫn còn, "Ngươi đi Điền phủ một chuyến, nói cho bọn họ quản giáo hậu bối cho tốt."

Thật đúng là có năng lực, nữ nhi người ta đang yên đang lành, vào kinh đã bị người trong nhà bà ta hành hạ thành bệnh, hỏi giờ bảo bà ta đi ra ngoài làm người như thế nào đây?

"Ai." Trong Hoa phủ, Hoa Lưu Ly nằm dựa vào cửa sổ, đưa tay hứng bông tuyết bay vào, chậm rãi thở dài nói: "Hôm qua bị mấy tên ăn chơi trác táng làm sợ, hiện tại ngực còn có chút buồn bực đây này."

Diên Vĩ thuần thục nói tiếp: "Còn không phải sao, những tên ăn chơi trác táng đó thật là thiếu giáo huấn, tiểu thư quý giá như thế, làm sao chịu nổi hành vi phóng đãng vô lễ như vậy."

Hoa Lưu Ly lại lần nữa ngửa đầu nhìn trời, đầy mặt u sầu than nhẹ: "Ta nhớ rõ trước kia ở Thanh Hàn châu, mỗi khi đến lúc tuyết rơi, cha đều sẽ tự mình đi ra ngoài săn thú......"

"Nô tỳ hiểu rồi." Diên Vĩ xoay người đi đến gian ngoài, nói với nha hoàn , "Tam công tử muốn ăn lẩu, kêu phòng bếp sớm chuẩn bị đi.”

Huyện chủ nhà nàng yếu ớt, nhớ người thân không muốn ăn cơm, muốn ăn lẩu nhất định là Tam công tử.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hoa Lưu Ly: Ta dám làm.

Người Hoa gia: Chúng ta dám phối hợp.

Diên Vĩ: Hôm nay huyện chủ, vẫn là một tiên nữ giống như thủy tinh.