Chương 5: Chịu đòn nhận tội

Cùng so sánh với bầu không khí tràn ngập xấu hổ ở hậu cung, sau khi Xương Long Đế nhìn thấy Hoa Trường Không, tâm tình liền rất tốt.

Con cháu công thần, lại có lòng theo văn, dung mạo anh tuấn, quan trọng nhất chính là...... Đứa nhỏ này rất biết nói chuyện, rất giống phụ thân hắn.

Cũng không nói chuyện lỗ mãng thẳng ruột ngựa giống võ tướng, lại không giống quan văn hàm súc nội liễm, thời điểm khen ông thì khen đến chân tình thực lòng, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích cùng kính ngưỡng đối với vị đế vương là ông đây.

"Thời điểm tấn công thành Khắc Nhĩ, phụ thân bị trọng thương, lúc này các binh sĩ đều cho rằng trận chiến này nhất định sẽ thua, thì viện quân và vật tư của bệ hạ ngài được gửi đến." Hoa Trường Không hốc mắt ửng đỏ," hành động này của bệ hạ, không chỉ có quyết định chiến thắng của quân ta cùng Kim Phách, còn mang đến hy vọng cho phụ thân đang bị trọng thương."

Nói đến đây, Hoa Trường Không thiếu chút nữa không kiềm được nước mắt, cuối cùng hắn cúi đầu với Xương Long Đế, dù chưa nói cái gì, Xương Long Đế lại cảm nhận được sự cảm kích nồng hậu trên người hắn.

"Trẫm cùng Ứng Đình quen biết từ nhỏ, thân như huynh đệ, ông ấy vì trấn giữ biên cương Đại Tấn, vì trẫm canh giữ biên giới, khi biết thân ông ấy bị trọng thương, trẫm đêm không thể ngủ ngày không thể ăn, may mà an toàn vô sự, cuối cùng mới khiến ta yên lòng." Nói đến đây, trong lòng Xương Long Đế vẫn có chút tiếc nuối, Hoa Ứng Đình ở phương diện lãnh binh đánh giặc rất có năng lực, cũng xem như trăm năm khó gặp một lần, chỉ tiếc lần này bị thương sau này sẽ không thể ra chiến trường.

Như vậy cũng tốt, Ứng Đình vì Đại Tấn trấn thủ vệ biên quan nhiều năm, trên người vô số vết thương cũ, cũng nên hưởng thụ cuộc sống một chút. Cũng may đại nhi tử của Ứng Đình kiêu dũng thiện chiến, phong phạm rất giống phụ thân, có hắn thay thế Ứng Đình thủ vệ quốc thổ Đại Tấn, ông cũng yên tâm không ít.

Xương Long Đế giữ Hoa Trường Không lại nói chuyện thật lâu, thậm chí còn giữ hắn lại dùng ngự thiện, ông được Hoa Trường Không nhiệt tình lại không lộ liễu nịnh nọt vỗ mông ngựa đến toàn thân thoải mái, lại để hắn ở lại thêm một canh giờ, mới để thái giám tổng quản Triệu Tam Tài tự mình đưa Hoa Trường Không ra ngoài.

"Hoa tam công tử, thỉnh ngài chú ý bậc thang dưới chân." Triệu Tam Tài khom lưng đưa Hoa Trường Không ra Thần Dương cung, Hoa Trường Không chắp tay với ông ta nói: "Triệu tổng quản dừng bước."

"Tam công tử khách khí, lão nô nhiều năm không gặp Hộ Quốc đại tướng quân, hôm nay may mắn được tiễn công tử, công tử liền nể mặt để lão nô bồi ngài trong chốc lát." Triệu Tam Tài tươi cười nói, "Bệ hạ mấy năm nay vẫn luôn nhớ đến đại tướng quân, công tử mới vừa hồi kinh, có cái yêu cầu gì hoặc là không quen thuộc, cứ việc nói cho lão nô."

Hoa Trường Không biết Triệu Tam Tài đây là thay Thánh Thượng tỏ ý thân cận, hắn vội vàng nói lời cảm tạ, nói một hồi đã xem Triệu Tam Tài trở thành người một nhà.

Cơ Minh Hạo xa xa nhìn thấy thái giám tâm phúc bên người phụ hoàng đang tươi cười nói chuyện với người khác, đợi lúc hắn ta đến gần xem xét, tức khắc trầm mặc.

Đây không phải là người ngày hôm qua bảo Điền Duệ Đống cùng mấy tên quần là áo lượt kia nhận lỗi?

"Anh Vương điện hạ."

"Không biết vị này là......"

"Vương gia." Đối mặt với Anh Vương, Triệu Tam Tài khách khí có thừa thân cận không đủ: "Đây là con thứ ba của Hộ Quốc đại tướng quân, Hoa Trường Không."

Ai?

Triệu tổng quản nói người này là ai?

Nhi tử của Hộ Quốc đại tướng quân?!

Huyện chủ ngày hôm qua ở trong xe ngựa hộc máu kia...... Chẳng lẽ chính là nữ nhi duy nhất của Hoa gia?

Cơ Minh Hạo có chút hối hận, sớm biết người mà Điền Duệ Đống chọc phải chính là nhi nữ của Hộ Quốc đại tướng quân, hắn thà rằng đi đường vòng, cũng tuyệt đối sẽ không xen vào việc người khác.

Gây ra việc này, cũng không cần mẫu phi hao tâm tốn sức suy nghĩ làm thế nào đánh mất ý niệm gả nữ nhi Hoa gia cho hắn của phụ hoàng, Hoa gia sẽ là người không nguyện ý đầu tiên.

Thế nhưng mặc dù hắn không có ý kết quan hệ thông gia với Hoa gia, thì cũng không có nghĩa là hắn có gan đắc tội Hoa gia nha!

Vào giờ phút này, trong lòng Anh Vương bất đắc dĩ, sụp đổ. Lại nhìn Hoa Trường Không kia mỉm cười như tắm mình trong gió xuân, đều cảm thấy bên trong ẩn giấu ác ý không dễ dàng phát hiện.

Sau khi biết được thân phận huynh muội Hoa gia, trong lòng Anh vương liền có loại dự cảm không tốt. Cuối cùng sự thật cũng chứng minh, dự cảm của hắn ta rất chính xác.

Chỉ trong vòng một ngày, kinh thành liền truyền ra lời đồn đãi Anh vương cùng với biểu đệ chọc cho nữ nhi Hộ Quốc đại tướng quân tức giận đến hộc máu. Lời đồn đãi càng truyền càng xa, cuối cùng lại biến thành Anh vương thấy huynh muội Hoa gia đơn độc vào kinh, liền nổi lên ý tứ chèn ép bọn họ, chứng minh năng lực dẫn binh của mình còn lợi hại hơn Hộ Quốc đại tướng quân.

Anh vương cảm thấy mình quá oan uổng, hắn ta chỉ là thích đi săn mà thôi, làm sao lại biến thành ghen ghét năng lực của đại tướng quân? Cho dù hắn ta thực sự có tâm tư ghen ghét, cũng không cần phải cố ý đi khi dễ huynh muội Hoa gia nha, hắn ta cũng không phải đầu óc có bệnh.

Nhưng mà con người thường là sẽ không suy xét xem vấn đề có hợp lí hay không, dù sao bọn họ đều cảm thấy, Hộ Quốc đại tướng quân vì bá tánh Đại Tấn chém giết ở chiến trường, nhi nữ lại bị người nhà khi dễ, nếu đại tướng quân biết, thì có bao nhiêu đau lòng?

Trong lúc nhất thời, trên phố xuất hiện không ít lời đồn đãi có có liên quan đến Anh vương. Ví dụ như nói thấy nữ nhân xinh đẹp liền không dời nổi bước chân, khí cụ dùng trong nhà đều được làm từ vàng, trên mắng cha già bảy mươi tuổi, dưới đoạt kẹo hồ lô của tiểu hài tử ba tuổi, xấu xa đến không còn gì để nói.

Lời đồn rào rạt, ngay cả hạ nhân Anh vương phủ ra cửa làm việc, cũng không dám nói mình đến từ nơi nào, sợ gặp phải bá tánh tính tình hung bạo nện cho bọn họ mấy quả đấm.

Sau khi vào kinh, Hoa Lưu Ly nghe được những lời đồn thổi trong kinh thành, duỗi những ngón tay trắng nõn thanh tú, nhẹ nhàng mở bức thư viết cho phụ huynh ra: "Những người trong kinh thành này thật xấu xa. Cố ý kích động đồn đãi, làm cho bá tánh vì Hoa gia chúng ta mà gây chuyện với Vương gia hoàng tộc, nghĩ tới sau này còn phải qua lại với những người này, trong òng con đây, liền sợ hãi chịu không được."

"Bệ hạ thân thể khoẻ mạnh, mấy vị Vương gia trong kinh thành này vì đả kích đối thủ cạnh tranh, có thể nói là dùng hết thủ đoạn." Hoa Trường Không đặt bút xuống, đặt thư sang một bên chờ hong khô, "Xem chúng ta thành bảo đao, vừa lúc dùng trên người Hoàng trưởng tử."

"Những vương gia này ầm ĩ cái gì chứ, Thái Tử khỏe mạnh ở Đông Cung, nào đến phiên bọn họ lại giống như gà vịt ríu rít đầy đất?" Hoa Lưu Ly lần nữa u buồn nhìn trời, "Vì quyền thế không màng huyết thống thân tình, thật là làm người ta tiếc nuối lại đau lòng."

"Các hoàng tử tranh đấu, không liên quan gì đến chúng ta." Hoa Trường Không cố ý bổ sung một câu, "Muội trước đây thế nào, thì ở kinh thành cũng không cần ủy khuất chính mình."

"Dù sao võ tướng thế gia chúng ta, không cần phải chú ý những cong cong quẹo quẹo kia." Hoa Trường Không ý vị không rõ mà cười một tiếng.

"Muốn đánh bại kẻ địch, thì nên đặt kẻ địch vào trong quy tắc của mình, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú của mình vây chết hắn." Hoa Lưu Ly cảm khái, "Giống nữ tử yếu đuối như muội vậy, ngoại trừ dùng loại thủ đoạn này, còn có thể có biện pháp nào."

"Muội muội nhà chúng ta quả nhiên là thông minh nhất." Hoa Trường Không khen đến chân tình thực lòng, "Đường mình mình đi, người khác đi như thế nào thì kệ họ."

Hoa Lưu Ly khiêm tốn mỉm cười.

"Đều do đầu óc thông minh liên lụy thân thể của muội, mới làm muội suy yếu như thế." Hoa Trường Không lắc đầu cảm khái, "Nghĩ đến thân thể muội suy yếu như thế, tim tam ca liền như bị đao cắt, không bằng đêm nay nướng thịt hươu ăn."

"Được đó." Hoa Lưu Ly gật đầu, "Lại thêm mấy miếng lợn rừng dày mỏng thích hợp, mùi vị sẽ càng ngon hơn."

Huynh muội hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười vừa lòng.

Về lời đồn đãi Anh vương ức hiếp nhi nữ Hoa gia truyền không quá hai ngày, Hiền phi nương nương mẹ đẻ của Anh Vương liền phái người đến Hoa gia đưa hậu lễ, cùng đi theo lễ vật đến, còn có Điền Duệ Đống trên lưng buộc cành mận gai.

Điền Duệ Đống rất hối hận, vô cùng hối hận, sớm biết ngày đó sẽ chọc ra loại chuyện này, hắn ta còn đi uống rượu làm cái gì? Không đúng, hắn ta không nên cửa mới đúng!

Hắn ta đã nói với tổ phụ và phụ thân, căn bản là ngựa của hắn ta không có đụng tới Hoa huyện chủ kia, đáng tiếc bởi vì trước đây hắn ta nói dối quá nhiều, trong nhà không có một ai tin hắn ta. Còn nói vì cái gì Hoa huyện chủ người ta không bị người khác dọa, mà lại bị bọn họ dọa cho phát bệnh, cho nên nhất định là lỗi của mấy tên quần là áo lượt bọn họ.

Quần là áo lượt thì làm sao? Cho dù hắn ta cả ngày chơi bời lêu lổng, trầm mê hưởng lạc, phóng ngựa nơi phố xá sầm uất, đá ngã quầy hàng người khác không bồi thường tiền, thì cũng là quần là áo lượt có thân phận có địa vị.

Quần là áo lượt cũng có tôn nghiêm, quần là áo lượt cũng có kiên trì, hắn ta chịu không nổi loại oan uổng này đâu.

Nhưng là...... Quần là áo lượt cha của hắn ta, gia gia của hắn ta, lại càng có thân phận càng có địa vị hơn hắn ta nha, huống chi chuyện này còn liên luỵ Anh vương điện hạ, hắn ta ngoại trừ thành thành thật thật đến Hoa gia chịu đòn nhận tội, còn có thể có biện pháp gì?

Đã sớm nghe nói Thánh Thượng coi trọng Hoa gia, nhưng không nghĩ tới sẽ coi trọng đến thế. Điền Duệ Đống vừa bước vào đại môn Hoa gia, đã bị rường cột chạm trổ bên trong hấp dẫn, thật sự là ba bước một cảnh, năm bước thành họa, còn đẹp hơn tòa nhà hắn ta nhiều.

Điền gia bọn họ cũng không phải không có tiền, nhưng cô cô là Hiền phi trong cung, lại sinh hạ Hoàng trưởng tử, thân phận địa vị khác với phi tần bình thường khác, bọn họ là nhà mẹ đẻ Hiền phi, tự nhiên không thể kéo chân sau nương nương và Anh vương gia.

Đi vào chính đường, Điền Duệ Đống liền nhìn thấy nam nhân nói rằng muốn cáo trạng với trưởng bối đang sải bước đi về phía hắn ta, trên mặt đều là nụ cười vô hại.

"Điền huynh, ngươi làm gì vậy?" Hoa Trường Không giơ tay cởi xuống cành mận gai phía sau lưng Điền Duệ Đống ném qua một bên, đỡ Điền Duệ Đống ngồi xuống, "Ngày đó nói đi tới cửa bái phỏng quý phủ, bất quá là lời nói vui đùa, Điền huynh trăm triệu lần không thể như thế."

Điền Duệ Đống cười khổ, trong lòng có khổ mà không thể nói. Ngươi đúng là không tố cáo việc này cho gia trưởng, nhưng còn đáng sợ hơn tố cáo cho gia trưởng nhiều, Thánh Thượng cùng Thái Hậu nương nương đều đã biết hết rồi đó.

Hắn ta không dám xem lời nói của Hoa Trường Không là thật, kiên trì phải tạ lỗi với Hoa huyện chủ.

Đại Tấn dân phong cởi mở, trên vấn đề nam nữ cũng không khắc nghiệt, có Hoa Trường Không ở đây, Điền Duệ Đống tự mình nhận lỗi với nữ quyến Hoa gia, là thể hiện sự tôn trọng đối nữ quyến Hoa gia.

"Điền huynh sao lại khách khí như thế." Hoa Trường Không thở dài một tiếng, quay đầu nói với nha hoàn ngoài cửa: "Đi mời cô nương lại đây." Hắn rũ mắt nhìn Điền Duệ Đống lo âu bất an, bưng trà nóng lên nhấp nhấp khóe môi thấm giọng.

Rất tốt, sau việc này, hẳn là sẽ có rất nhiều tên ăn quần là áo lượt không dám phóng ngựa trên phố xá sầm uất, đá ngã quầy hàng của người khác

Điền Duệ Đống đứng ngồi không yên đợi một hồi lâu, mới nghe được ngoài cửa truyền đến giọng nói của tỳ nữ.

"Huyện chủ đến."

Điền Duệ Đống nhịn không được có chút tò mò, huyện chủ bệnh tật ốm yếu, chịu không nổi kinh hách này đến tột cùng trông như thế nào?

Hắn ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy mấy tỳ nữ vây quanh một cô nương mặc áo choàng màu trắng đi tới, da thịt nàng còn muốn trắng hơn tuyết đọng trong viện, tóc đen như mực vấn thành búi tóc đơn giản, ngạch trụy đỏ thắm ở giữa mày nhẹ nhàng đong đưa, khiến trái tim người ta cũng muốn lắc lư theo ngạch trụy kia, đập thình thịch.

Chưa đến cửa, bước chân thiếu nữ bỗng nhẹ nhàng lung lay, nàng che lại khóe miệng khẽ ho nhẹ, đôi mắt liền dâng lên một tầng hơi nước.

Nhìn nữ tử mảnh mai trước mắt này, Điền Duệ Đống oán hận nghĩ, mấy cái tên cầm thú kia vậy mà phóng ngựa dọa đến nữ tử thần tiên như vậy, thật là mất trí hết rồi!

Tại đây giờ phút này, hắn ta quyết định lựa chọn quên đi, mình là cũng là một trog những tên cầm thú đó.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hươu nai: Thân thể suy yếu còn có thể ăn thịt của ta ? Các ngươi đừng có lừa ta, ta chết oan uổng quá!

Điền Nhuệ Đống: Thật là một nữ tử tuyệt đẹp mảnh mai làm cho người thương tiếc!