Ngay tại lúc đó, mật hàm Lâm Huy Chi xém chút nữa bị ám sát đã được đưa đến bên trên ngự án của đế vương.
Xương Long đế trầm mặt xem hết phong mật hàm, không nói gì.Thái giám hầu hạ ông cúi thấp đầu không dám thở mạnh, sợ chọc cho đế vương bất mãn.
Trong phòng có một sự yên tĩnh chết chóc, không ai có thể đánh vỡ.
Nhưng vào lúc này, ngoài điện có tiếng bước chân truyền đến, bước chân rất là nhẹ nhàng.
"Phụ hoàng."
Nghe được tiếng gọi này, nhóm cung hầu không tự giác liền trầm tĩnh lại.
Đi vào là nam tử trẻ tuổi đang mặc cẩm y, thân thể như ngọc, dung mạo càng là thoát phàm xuất chúng, hắn vừa xuất hiện, giống như toàn bộ đại điện đều sáng rỡ thêm mấy phần.
Nhóm cung hầu cùng nhau xoay người hành lễ: "Thái tử điện hạ an."
Thái tử đi đến trước mặt đế vương, bộ dáng có chút lười nhác, hắn hành lễ với Xương Long đế: "Lại là người nào trong triều không có mắt, chọc giận ngài?"
"Về bản lĩnh gây chuyện thì ai cũng không sánh nổi với con." Xương Long đế ghét bỏ bỏ mật hàm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người tới, "Hôm qua lão đại xây phủ, con đi uống rượu với hắn?"
"Đại ca muốn mời rượu nhi thần, ngay trước mặt nhiều người như vậy, nhi thần cũng không thể làm mất mặt mũi của hắn." Thái tử lười biếng ngồi xuống ghế dựa, "Đến lúc đó truyền ra lời đồn đại huynh đệ chúng ta không hợp, khó chịu còn không phải là ngài?"
Xương Long đế nhìn thấy bộ dạng như không xương của hắn, muốn quát lớn hai câu, lại không nỡ, không thể làm gì khác hơn nói: "Lâm Huy Chi gặp ám sát trong dịch trạm huyện Hoàng Hoài."
Thái tử nhìn Xương Long đế, chờ ông nói tiếp.
"May mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta mới tránh được một kiếp."
"À." Thái tử rủ xuống mí mắt, trông có vẻ rất đáng tiếc.
"Nhìn dáng vẻ của con, có vẻ rất thất vọng?"
"Ông ta mỗi ngày đều nói tốt cho đại ca trước mặt ngài, luôn bới móc tật xấu của nhi thần, chỉ mong sao có thể kéo nhi thần từ vị trí thái tử xuống, lại nhét đại ca lên." Thái tử chậm rãi nói, "Ngài biết mà, nhi thần không có tật xấu gì khác, chỉ là thích mang thù thôi."
"Nếu ông ta chết thật rồi, phiền phức chính là con đó." Xương Long đế thở dài, "Cả triều đều biết con không thích Lâm Huy Chi, ông ta mà chết không minh bạch, những người khác trên mặt dù không dám nói, trong lòng khẳng định sẽ cho rằng là con làm."
Thái tử cười khẽ một tiếng, hắn thích nhìn những người kia, trong lòng không thoải mái, trên mặt lại là kiểu không dám nói.
Ngồi trên vị trí này, dù cho hắn không hề làm gì, cũng sẽ có vô số người soi mói tật xấu của hắn.
Gặp bộ dáng này của hắn, Xương Long đế liền biết đứa nhỏ này ỷ có ông làm chỗ dựa, vốn cũng không có suy nghĩ qua những vấn đề này: "Con đó, con đó..."
Hai cha con đang nói chuyện, có thái giám đi vào xin chỉ thị, nói là Hiền phi cầu kiến.
Xương Long đế gần đây đang suy nghĩ hôn sự của đại nhi tử, nghe Hiền phi cầu kiến, liền để cho bà ta đi vào. Vào lúc Hiền phi đi vào, ông thuận tay khép mật hàm để ở trên bàn.
"Thiếp bái kiến bệ hạ." Hiền phi dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng dung nhan vẫn xuất chúng như cũ, bà ta dịu dàng cúi đầu với Xương Long đế, thuận tiện còn lộ ra nụ cười y hệt Từ mẫu về phía thái tử.
Đáng tiếc thái tử cũng không có cảm nhận được sự hiền từ của bà ta, chắp tay với bà ta, sau đó dựa vào lưng ghế không nhúc nhích.
Hiền phi: "..."
Thái tử này thật là không thức thời, bà ta và bệ hạ nghị sự, người hiểu quy củ sẽ thức thời tự động rời đi, hắn thì hay lắm, không chỉ có không đi, còn muốn chọn một tư thế thoải mái ngồi, rốt cuộc có từng để bà ta vào mắt hay không hả?!
Chú ý tới ánh mắt tha thiết của Hiền phi, thái tử giật giật mí mắt, nhưng hắn là loại khéo hiểu lòng người kia sao?
Không phải đâu nha.
Cho nên hắn không chỉ chọn một tư thế ngồi thoải mái dễ chịu, mà còn bảo cung thị [1] đổi cho mình tách trà nóng, mỉm cười "Các người chậm rãi trò chuyện, ta chỉ muốn tham gia náo nhiệt".
Hiền phi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Xương Long đế: "Bệ hạ, thiếp hôm nay đến, là vì hôn sự của Hạo nhi. Hạo nhi đứa nhỏ này, cả ngày chỉ biết chăm chỉ tiến tới, ngay cả chuyện chung thân của mình cũng chẳng quan tâm, chúng ta làm trưởng bối, chỉ có thể quan tâm hắn nhiều một chút."
"Lão đại năm nay đã hai mươi, hôn sự đúng là không thể kéo dài nữa." Xương Long đế nhẹ gật đầu, "Minh Hạo thiện võ, lại thích bài binh bố trận, vậy tìm cho hắn một Vương phi cùng chí hướng hư thế nào?"
"Bệ hạ, ngài ý là?" trên mặt Hiền phi cũng không quá nhiều vui mừng.
"Hộ quốc đại tướng quân có một ái nữ, dung nhan xuất chúng, năm nay mười lăm, vừa vặn sánh đôi với Minh Hạo. Nếu nàng không có ý kiến, trẫm liền mặt dày đề cập hôn sự này với Ứng Đình."
Hiền phi nghe vậy, trong lòng run lên, quả nhiên bệ hạ có ý định này. Với địa vị hiện giờ của hộ quốc đại tướng quân, cưới nữ nhi nhà ông ấy đúng là chuyện tốt, thế nhưng là...
Trong lịch sử bao nhiêu tướng quân chiến công hiển hách đều bị đế vương nghi kỵ, nhất là như Hoa Ứng Đình này, sơ ý một chút sẽ bị liên luỵ cả nhà. Bệ hạ đang lúc trẻ trung khoẻ mạnh, nhất định có kiêng kị với Hoa gia, không phải thì làm gì muốn nữ nhi Hoa gia trở thành nàng dâu hoàng thất chứ?
Cưới nữ nhi Hoa gia chỉ có thể nhất thời phong quang, xét về lâu dài thì rất bất lợi. Lúc bệ hạ càng ngày càng bất mãn với Hoa gia, vậy thì nhi tử cưới nữ nhi Hoa gia, cũng sẽ sinh ra phản cảm.
Thân tình nhà đế vương, chính là lương bạc như thế.
"Bệ hạ, cô nương Hoa gia, tự nhiên là ngàn dặm mới tìm được một người." Hiền phi cười hùa theo nói, "Chỉ là tính cách Hạo nhi quá mức kiên cường, nếu lại cưới khuê nữ nhà võ tướng, thiếp sợ bọn họ ngày sau sẽ xảy ra mâu thuẫn. Không bằng cho hắn chọn một nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình ôn hòa, hai vợ chồng tính cách bổ sung cho nhau, mới là viên mãn."
Nghe được Hiền phi từ chối đề nghị của mình, Xương Long đế nhìn chằm chằm Hiền phi, mãi đến khi Hiền phi cảm thấy lo lắng bất an, mới thu hồi ánh mắt, ngữ khí bình tĩnh nói: "Đã như vậy, liền theo ý nàng..."
"Phụ hoàng, nhi thần không quấy rầy người trò chuyện với Hiền phi nương nương, nhi thần cáo lui." Thái tử ngáp một cái, lười biếng đứng lên, sau khi hành lễ với Xương Long đế thì chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Xương Long đế gọi hắn lại, "Bên ngoài lạnh lẽo, con mặc áo choàng của trẫm rồi hẵn đi."
Ngự tiền tổng quản nâng áo choàng, tự tay hầu hạ thái tử mặc vào, tiễn hắn ra điện.
"Điện hạ, ngài đi thong thả." Thái giám tổng quản Triệu Tam Tài đưa mắt nhìn thái tử đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng xa giá của thái tử nữa, mới phủi tuyết đọng trên người, thay một đôi giày sạch sẽ, trở lại nội điện hầu hạ.
Sau khi Hiền phi rời đi, Xương Long đế hỏi Triệu Tam Tài: "Thời điểm Thái tử đi, có nói cần cái gì, thiếu cái gì không?"
Triệu Tam Tài lắc đầu: "Điện hạ trước khi rời đi, chỉ nói bảo nô tài hầu hạ bệ hạ thật tốt, cũng không đề cập cái khác."
"Anh Vương hôm qua xây phủ, trẫm ban thưởng hắn không ít thứ..." Xương Long đế trầm ngâm nửa ngày, "Thứ Anh Vương có, nhưng thái tử lại không có, chẳng phải là bất công?"
"Ngươi đi xem tư kho trẫm một chút, chọn món nào thái tử thích, đưa qua cho hắn." Xương Long đế lại nghĩ một chút, "Chọn vài thớt ngựa tiến cống vài ngày trước đó đến đông cung đi."
"Vâng." Triệu Tam Tài cười lui ra.
Thái tử ra khỏi Thần Dương cung, nửa đường gặp Đại hoàng tử Anh Vương, hắn ngồi ở trong xe, lười biếng chắp tay chào Anh Vương.
Anh Vương nghiêm mặt từ trên lưng ngựa nhảy xuống, trả lễ cho hắn.
Thái tử là nửa quân, lễ của hắn, các hoàng tử không nhận nổi.
"Không biết thái tử từ nơi nào đến?" Anh Vương ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Thái tử nhíu mày, chậm rãi sửa lại tay áo một chút: "Đi đến chỗ phụ hoàng ngồi một hồi."
Anh Vương nhếch khóe miệng cười, đột nhiên nói: "Hôm qua thái tử coi trọng tuấn mã trong phủ ta, ta vốn nên chắp tay nhường cho, chỉ là con ngựa kia là do phụ hoàng ban thưởng, nên ta không tiện tặng lại người khác."
"Ồ?" Thái tử kéo dài ngữ điệu, "Ngươi không nói chuyện này, ta đều quên."
Hắn nhướng lông mày nhìn sắc mặt Anh Vương: "Không sao, chỉ thích ngựa có màu sắc thuần khiết thôi, lông đuôi của con ngựa kia lộn xộn quá. Nếu thật đưa đến đông cung, sẽ bị tuấn mã khác xa lánh."
Anh Vương hít sâu một hơi, nhắc nhở mình không thể tức giận: "Thái tử, phụ hoàng ban thưởng chính là lương câu ngàn dặm, trên đuôi có mấy cọng lông loang màu tính cái gì?"
Ánh mắt Thái tử rơi xuống trên mặt Anh Vương, sau một lúc lâu thản nhiên nói: "Có thể là bởi vì ta không chỉ có trông mặt mà bắt hình dong, còn trông ngựa mà bắt hình dong đi."
Anh Vương: "..."
Lúc ngươi nói trông mặt mà bắt hình dong, thái tử tên vương bát đản này nhìn chằm chằm mặt hắn, là có ý gì?!
Không tới hai ngày, không ít quan viên trong kinh thành đều biết chuyện bệ hạ đưa mấy thớt ngựa cống phẩm cho thái tử, trong lúc nhất thời khiến cho vô số người thổn thức, trong mấy hoàng tử, bệ hạ đau lòng nhất vẫn là thái tử.
Rốt cuộc cũng là mình tự tay nuôi lớn, tình cảm tất nhiên khác biệt với các hoàng tử khác.
Thái tử khi còn bé ốm yếu, không biết là vị cao nhân nào nói, thái tử mệnh cách kì lạ, người bình thường dạy dỗ không được hắn. Bệ hạ nghĩ, người bình thường dạy dỗ không được, ông thân là chân long thiên tử, tự nhiên không phải người bình thường, cho nên liền quyết định tự mình đến nuôi.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, từ khi thái tử vào cung bệ hạ, lập tức có thể ăn có thể chạy có thể nhảy, thân thể cũng khỏe lên không ít.
Cũng bởi vì như vậy, thái tử ở lại Thần Dương cung của bệ hạ đến nắm mười hai tuổi, mới dọn ra đông cung.
Thái tử của triều đại trước cũng được Hoàng đế cưng chìu như thế, cuối cùng vị thái tử này bị phụ hoàng sủng ái hắn biếm tới vùng đất nghèo nàn, thẳng đến khi chết bệnh cũng không thể trở lại kinh thành.
Không biết vị thái tử này, kết cục có thể tốt hơn một chút hay không ?
Thời điểm huynh muội Hoa gia đuổi tới kinh thành, đã là nửa tháng sau. Hai huynh muội vừa mới đến cửa thành, đã nghe được tiếng vó ngựa truyền đến, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng người qua đường thét lên.
Hoa Lưu Ly nhấc rèm xe ngựa nhìn ra ngoài thì nhìn thấy mấy thanh niên mặc hoa phục cưỡi trên lưng ngựa, làm như không nhìn thấy sự hốt hoảng của người đi đường
Mấy người trẻ tuổi cưỡi ngựa, hăm hở đi lại trên đường cái, đang chuẩn bị đi tửu lâu uống hai chén rượu, lại bị mấy binh sĩ mặc giáp trụ ngăn cản.
"Các ngươi là người phương nào, dám cản đường các công tử?"
"Chư vị công tử, luật pháp Đại Tấn ta quy định, phố xá sầm uất không thể phóng ngựa. Tiểu thư nhà ta người yếu, chịu không nổi kinh hãi, bây giờ bị tiếng móng ngựa một câu trả lời hợp lý." Các binh sĩ ánh mắt sáng rực, tay cầm chuôi đao, rất có phong thái nếu bọn họ không nói rõ ràng, cũng đừng hòng rời đi.
"Cái gì?" Mấy vị công tử nhìn xe ngựa cách bọn họ hơn mười bước, kinh hãi? Ngất?
Đây là cố ý bới móc đúng không?
Bọn họ còn chưa mở miệng hoài nghi, đã nghe thấy bên cạnh xe ngựa truyền đến một hồi xôn xao, mấy nha hoàn chạy tới chạy lui quanh xe ngựa, loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói mấy chữ như "Thuốc" "Huyện chủ" "Đại phu".
Thật chẳng lẽ bị bọn họ dọa ra bệnh?
Trong kinh thành, có vị huyện chủ nào mảnh mai nhiều bệnh như thế hả?
Đã xảy ra chuyện gì, bọn họ về nhà có thể bị đánh chết hay không?