Chương 10: Cùng độc xung khắc 2

Thái hậu sợ mình không nói rõ ràng, ở trong mắt người khác, liền thành hoàng gia kiêng kị Hoa gia, vì vậy giữ nữ nhi Hoa gia ở trong cung làm con tin, vốn là ý tốt cũng bị người khác vặn vẹo thành dụng tâm kín đáo.

"Chuyện này có quá quấy rầy ngài hay không?" Hoa Lưu Ly hai má ửng đỏ, "Thực ra thân thể thần nữ là bệnh cũ, thực sự không đáng để Thái hậu nương nương ngài phí sức như thế."

"Tuổi còn trẻ, làm sao biết có cái gì đáng giá hay không, dưỡng tốt thân thể mới là chuyện đáng giá nhất." Thái hậu nói xong, quay đầu nhìn Thái Tử bên ngoài màn lụa, "Nguyên Tố à, con nói có đúng hay không?"

"Hoàng tổ mẫu nói đúng." Thái tử một mình ở bên ngoài màn lụa, nghe được Thái hậu hỏi mình, rất phối hợp nói đúng.

Hoàng gia sợ Hoa gia cho là bọn họ có nghi kỵ với Hoa gia, Hoa gia cũng muốn để hoàng gia tin tưởng, bọn họ là thật tâm cảm thấy hoàng gia đối tốt với bọn họ, Hoa gia trung thành và tận tâm với hoàng thất, tuyệt đối không có một chút đa nghi.

Thế là dưới tình huống cả hai bên đều ôm kỳ vọng tốt đẹp, Hoa Lưu Ly được giữ lại Thọ Khang cung, trải qua cuộc sống dưỡng sinh hằng ngày.

Thái hậu thực sự rất lo lắng một vấn đề, về sau tin tức Hoa Lưu Ly ở lại trong cung truyền ra, sẽ làm cho không ít người suy nghĩ sâu xa.

Hoàng gia lấy lý do thích, giữ nữ nhi thần tử ở lại trong cung, con đường cũ này giống như có chút quen thuộc?

Tiền triều hoàng đế tuổi trẻ lật đổ đại thần nhiếp chính hình như cũng dùng một chiêu này nè phải không?

Hoàng đế tiền triều lúc đối phó với phiên vương cầm binh đề cao thân phận, giống như cùng cách làm này, tuy có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu?

Bọn họ quả nhiên đoán không sai, bệ hạ có kiêng kị Hoa gia.

"Chim bay hết, cung tốt được cất đi", bao nhiêu hào kiệt anh hùng bại trong câu nói này?

Giờ này khắc này, ở bên trong gian phòng ốc nào đó, một nam nhân sắc mặt tái nhợt nện chén trà lên bàn: "Ta cũng không tin, Hoa Lưu Ly có thể có chín mệnh, còn độc không chết nàng?!"

Thuộc hạ quỳ trước mặt y yên lặng nghĩ, phương pháp giết người nhiều như vậy, vì sao nhất định phải hạ độc hại nàng, nói không chừng nữ nhi Hoa gia này, bát tự không hợp với độc thì sao?

Ba ngày sau, Hoa Lưu Ly đứng ở trong viện Thọ Khang cung, ngửa đầu nhìn chim sẻ ríu ra ríu rít trên đầu cành, ngón tay có hơi ngưa ngứa.

Ăn kiêng đã lâu, nhìn thấy chim sẻ cũng cảm thấy ăn ngon nha.

"Chim sẻ nhìn có đẹp không?" Thái tử đứng sau Hoa Lưu Ly năm bước, "Nếu muội thích chim tước thì bảo cung nhân đưa tới hai con chim sáo cho muội giải buồn."

"Điện hạ." Hoa Lưu Ly xoay người hành lễ với thái tử, dường như không ngờ tới thái tử đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nàng, thần sắc có chút mờ mịt.

"Nếu không thích chim sáo, vẹt cũng có thể." Thái tử chắp tay sau lưng, đi về phía trước hai bước, "Hoàng tổ mẫu là người hiền lành, muội ở nơi này, cứ coi như nhà mình."

Hoa Lưu Ly mỉm cười, chỉ là ở trong lòng thở dài.

Ở nhà nàng có thể nằm xem thoại bản ăn quà vặt, còn thỉnh thoảng để chúng mỹ nhân nắn vai cho nàng. Loại vui vẻ này, ở Thọ Khang cung sao có thể trải nghiệm được.

Dù sao tất cả mọi người khách sáo vài câu, không cần coi là thật.

"Cô nghe nói huyện chủ từng cứu được Lâm Huy Chi đại nhân ở dịch trạm huyện Hoàng Hoài?"

Hoa Lưu Ly: Không, ta cũng không muốn cứu.

"Hết thảy đều là ngoài ý muốn, thần nữ không dám ôm công."

"Huyện chủ không cần tự coi nhẹ mình, trên đường đi Lâm Huy Chi đại nhân bị ám sát nhiều lần, may mà có huyện chúa an bài binh sĩ bảo hộ, mới có thể đến nơi an toàn." Thái tử dừng lại một lúc, "Thế nhưng Cô nói những việc này, cũng không phải là vì khích lệ muội."

Hoa Lưu Ly: "..."

Hỏng bét, là cảm giác bực bội, nàng cảm thấy mình hẳn là choáng choáng.

"Cô hoài nghi, người ở Lâm Thúy Cung đầu độc, cùng người muốn ám sát Lâm Huy Chi, là cùng một phái." Thái tử nhìn thiếu nữ trước mắt cúi đầu, thần sắc mơ hồ, "Muội phá hủy kế hoạch của bọn họ, cho nên bọn họ muốn trả thù muội."

Thuận tiện lại thu thập mẹ con Hiền phi một chút.

Hoa Lưu Ly: "Ah?"

Nàng chỉ là cố ý hành hạ lão già kia mà thôi, những chuyện khác tất cả đều chỉ là thuận tiện.

"Thôi, Cô nói cho muội những thứ này, sẽ chỉ làm muội càng thêm sợ hãi." Thái tử nói, "Muội ở trong cung thêm mấy ngày, đợi sau khi điều tra ra thủ phạm, muội lại trở về."

Đây là lo lắng ngoài cung càng không an toàn, cho nên mới để nàng ở lại trong cung?

Nàng biết nghe lời phải nói cám ơn.

Thái tử nhìn trên gương mặt non nớt của nàng, bởi vì bệnh mấy ngày, mệt mỏi nên nhìn không có chút tinh thần: "Tiệc thưởng mai mấy ngày trước đây, bởi vì ngoài ý muốn không có kết thúc mỹ mãn, không bằng hôm nay Cô dẫn muội đi vườn mai xem một chút nhé?"

Hoa Lưu Ly kéo áo choàng, trời lạnh ăn không đủ no còn muốn đi thưởng mai?

"Cảm ơn thái tử..." Lời còn chưa dứt, Hoa Lưu Ly liền dùng khăn tay che miệng ho khan.

Ho dữ dội, sắc mặt Hoa Lưu Ly tái đi, lảo đảo như sắp ngã xuống

Thưởng mai, thưởng mai cái gì chứ?

Tỳ nữ bên người nàng, như một cơn gió đón lấy nàng.

"Điện hạ, thất lễ."

Thái tử nhìn Hoa Lưu Ly cùng với tỳ nữ của nàng, vẻ mặt có chút đờ đẫn. Đến tột cùng té xỉu bao nhiêu lần, mới có thể để cho tỳ nữ thuần thục đón được vững vàng như thế?

"Ý tốt của Điện hạ, thần nữ hôm nay chỉ có thể cô phụ."

Nếu như đối phương còn muốn kiên trì, nàng liền té xỉu tại chỗ cho hắn xem.

Dù sao nàng cũng không cần gả cho người hoàng gia, cho nên đối với phẩm tính mình yêu cầu có thể thấp một chút. Thời điểm có thể lười biếng, liền tuyệt đối không đi nhiều một bước.

Nàng, Hoa Lưu Ly, nữ nhi duy nhất của Hoa gia, tuyệt đối không nhận thua.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoa Lưu Ly: Dưỡng sinh, dưỡng sinh cái gì? Đời này thà chết, từ bên trên thành hào nhảy xuống, ta cũng sẽ không gả cho người hoàng gia!