Rời khỏi Lâm Thúy cung, Thái Tử nhìn tiểu cô nương đang nằm sấp ở trên nhuyễn tháp nãy giờ vẫn không nhúc nhích, chỉ lộ ra nửa gò má, để mấy nữ quan có sức lực lớn nâng người vào trong nhuyễn kiệu.
"Cứ để nô tỳ đến, sao lại phiền toái các vị tỷ tỷ." Diên Vĩ cũng không để cho những cung nữ xa lạ này lại gần Hoa Lưu Ly, khom lưng ôm ngang Hoa Lưu Ly lên, vững vàng bỏ người vào trong kiệu.
Nhóm nữ quan: "......"
Nha hoàn trong phủ đều mang thần lực vậy à, khó trách đại tướng quân có thể đánh Kim Phách quốc tơi bời hoa lá, ký thư xin hàng.
Chờ sau khi màn kiệu buông xuống, Hoa Lưu Ly đang hôn mê bất tỉnh nhẹ nhàng chậm rãi điều chỉnh cho mình một tư thế dễ chịu, ngay cả mí mắt cũng đều không động một chút.
Cỗ kiệu này thật là thoải mái, vừa thơm vừa mềm, làm cho người ta cảm thấy giống như đặt mình trong đám mây.
"Điện hạ, chúng ta an trí huyện chúa ở nơi nào?" Thời điểm đoạt người từ Lâm Thúy cung ra, nhóm cung hầu đông cung tay chân đều rất lưu loát, thế nhưng sau khi đón được người rồi, cũng không thể thật sự mang tới Đông Cung nha?
Trực tiếp đưa người đưa về Hoa phủ, lại càng thêm không thỏa đáng, bởi vì sẽ có người hoài nghi người hoàng gia gây phiền toái nhưng lại không muốn gánh trách nhiệm.
"Hoàng tổ mẫu vô cùng yêu thích vị tiểu cô nương Hoa gia này, hiện tại nàng thiếu chút nữa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Thái Hậu nhất định sẽ đau lòng, muốn giữ nàng ở Thọ Khang cung tu dưỡng mấy ngày." Thái Tử quay đầu lại nhìn nhuyễn kiệu, "Đi thôi, Cô cùng các ngươi đưa tiểu huyện chủ qua đó."
Thái Hậu là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, an bài tiểu cô nương Hoa gia ở chỗ Hoàng tổ mẫu, mới càng thêm tỏ vẻ hoàng gia coi trọng việc này.
Hiền phi muốn giữ tiểu cô nương này ở lại Lâm Thúy cung, là vì chứng minh với thế nhân bà ta quang minh lỗi lạc, người muốn độc chết cô nương Hoa gia không phải là bà ta.
Nhưng bà ta lại không có nghĩ tới, hung thủ có khả năng ẩn núp ở Lâm Thúy cung, tiểu cô nương ở lại Lâm Thúy cung sẽ rất nguy hiểm.
Nếu như trong hậu cung tổ chức một cuộc so tài trí não, hắn nhất định sẽ thỉnh phụ hoàng ban cho Hiền phi một giải thưởng mang tên đồng tình.
Thái Hậu nhận được tin tức Thái Tử phái người đưa tới từ sớm, Thái Tử vừa đến Thọ Khang cung, liền có thái giám cung nữ còn có thái y xúm lại đây, Hoa Lưu Ly như chúng tinh củng nguyệt được đưa đến trắc điện Thọ Khang cung.
Thái Tử vừa mới chuẩn bị bước lên nói chuyện với Thái Hậu, liền thấy Thái Hậu trông có vẻ vô cùng đau lòng đi theo sau thái y, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi trắc điện, chân hắn đang bước ra, đành yên lặng rụt trở về.
Ở phía trước điện ngồi khoảng hai chung trà, Thái Hậu mới từ trắc điện trở về, bà nói với Thái Tử đang chậm rì rì uống trà: "Nguyên Tố à, may mắn con đưa Lưu Ly tới đây, chứ để người ở lại chỗ của Hiền phi, ai gia sao có thể yên tâm."
"Lưu Ly?" Thái Tử nhanh chóng kịp phản ứng, đây là nhũ danh của cô nương Hoa gia?
Cả Hoa gia đều là võ tướng, lấy tên cho cô nương trong nhà lại yếu ớt như vậy, có thể thấy được người trong nhà coi trọng cùng sủng ái nàng cỡ nào.
Nếu nàng ở trong cung bị độc chết......
Thái Tử nhẹ nhàng gõ ngón trỏ lên mặt bàn, nhìn ra được thủ phạm phía sau màn hận mẫu tử Hiền phi đến mức nào, thậm chí là đối với Đại Tấn cũng không có ý tốt.
Thái Hậu cũng mặc kệ Thái Tử suy nghĩ cái gì, bà không hỏi cũng không nói nhiều, chỉ là cho cung nhân đưa tới vài loại điểm tâm Thái Tử thích: "Nguyên Tố, ăn một chút gì đi."
"Đa tạ Hoàng tổ mẫu." Thái Tử ở trong bồn rửa tay, dùng đũa bạc gắp điểm tâm bỏ vào trong miệng.
"Con đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chính là thân thể hơi gầy chút." Thái hậu nhớ trước kia lúc thân thể Thái Tử không tốt, chịu tội không ít, còn chưa trách cứ thái tử không chăm sóc tốt thân thể, đã thấy đau lòng như cắt, "Bữa tối ăn chỗ Hoàng tổ mẫu đi, ta bảo bọn họ làm mấy món ngon."
Thái tử bất đắc dĩ đồng ý, dù sao Hoàng tổ mẫu cảm thấy hắn gầy, việc hắn có thể làm chính là ăn cơm thật ngon, không được phản bác.
Sau nửa canh giờ, Hoa Lưu Ly trong hôn mê từ từ tỉnh lại, nâng trán chậm rãi ngồi dậy: "Đây là... Nơi nào?"
"Huyện chủ, ngài tỉnh rồi? Nơi này là Thọ Khang cung, thân thể người không tốt, trước nằm nghỉ một lát." Các cung nữ thấy Hoa Lưu Ly tỉnh, trên mặt đều lộ ra vui mừng.
"Chút chuyện nhỏ này, làm sao lại gây phiền phức cho Thái hậu bà được chứ." Hoa Lưu Ly muốn đứng lên, lại vô lực ngồi xuống lại.
"Huyện chủ mau mau nghỉ ngơi."
"Y quan đến rồi."
"Nhanh đi bẩm báo Thái hậu."
Dưới sự trấn an của chúng cung nữ, Hoa Lưu Ly cuối cùng vẫn an tĩnh ngồi dựa vào đầu giường. Nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nàng ngửa đầu nhìn về phía cửa, lộ ra nụ cười nhu thuận.
Đi vào đầu tiên chính là Thái hậu, ở sau lưng còn có thái tử cùng Hoa Trường Không.
Sau khi Hoa Trường Không nhận được tin tức, liền ra roi thúc ngựa tiến cung, nghe được Thái hậu muốn giữ muội muội trong cung tu dưỡng mấy ngày, hắn rất chân thành từ chối, chỉ tiếc thái độ Thái hậu nương nương mười phần kiên quyết, quyết tâm muốn giữ muội muội lại.
Hắn đồng tình liếc nhìn muội muội ngoan ngoãn của mình, chột dạ cúi đầu.
Tiểu muội, tam ca đã cố gắng, muội cứ ở trong cung dưỡng sinh cho khỏe đi.
Chú ý tới vẻ mặt khác thường của Hoa Trường Không, Hoa Lưu Ly suy yếu dựa vào đầu giường: "Thần nữ có tội, để Thái hậu nương nương cùng thái tử điện hạ lo lắng."
"Người không có việc gì là tốt lắn rồi." Thái hậu dém góc chăn cho Hoa Lưu Ly, ngữ khí hòa ái: "Hai hài tử các con tuổi trẻ một mình ở trong phủ, ở đó làm sao hiểu được làm thế nào để tự chăm sóc mình. Ai gia muốn giữ con lại trong cung ở them mấy ngày, đứa nhỏ này còn không cho, con bây giờ suy yếu thành cái dạng này, nếu trở lại Hoa phủ, ai gia chỗ nào yên tâm?"
Sợ hai huynh muội này suy nghĩ nhiều, Thái hậu lại đệm vài câu: "Đợi qua ba năm ngày, về sau thân thể khá hơn chút, ai gia tự mình phái người đưa con trở về."