Chương 11: Ngươi câm miệng đi 1

Thấy Hoa Lưu Ly thật sự không thể đi ngắm mai, Thái Tử một chút cũng không kiên trì: "Mấy ngày gần đây trời lạnh lắm, huyện chủ ở lại trong phòng cũng tốt."

Trên thực tế trời lạnh thế này, hắn cũng không muốn ngắm hoa cái gì mai đâu.

Tuyết to gió lớn, một chân dẫm trên nền tuyết là tạo thành một cái hố, cố tình còn muốn học đòi văn vẻ bày đặt ngâm thơ vẽ tranh, thật là ăn no chịu tội.

Vì thế bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Troanh khoảnh khắc Hoa Lưu Ly cảm thấy vị Thái Tử này cũng không tệ lắm, chỉ sợ hắn nói cái gì mà thân thể không tốt phải ra ngoài chậm rãi đi đi lại lại này nọ. Nàng nhìn sắc trời, bầu trời âm u, dường như tuyết lại muốn rơi: "Điện hạ, Thái Hậu nương nương còn lễ Phật, ngài vào trong điện ngồi một lát đi."

"Được." Thái Tử thấy ánh mắt chờ mong của Hoa Lưu Ly, một tiểu cô nương trẻ tuổi như nàng ở Thọ Khang cung, không thể chạy không thể nhảy cũng không thể chơi, ngày qua ngày xác thật có chút nhàm chán.

Thấy Thái Tử đồng ý, Hoa Lưu Ly cũng thật vui vẻ, thậm chí bước chân suy yếu cũng vững vàng không ít, tươi cười nói: "Diên Vĩ, bảo cung nữ tỷ tỷ chuẩn bị thêm chút trái cây và điểm tâm ngon tới".

Nhìn Hoa Lưu Ly mỉm cười rực rỡ, Thái Tử vốn định ngồi một nén nhang thì rời đi hiếm khi có vài phần mềm lòng: "Huyện chủ không cần khách khí như thế."

"Nên mà, nên mà." Hoa Lưu Ly đi theo sau Thái Tử vào điện, ngồi xuống ghế dành cho khách: "Điện hạ, mấy ngày trước đây ngài tự mình dẫn người đưa thần nữ từ chỗ Hiền phi nương nương tới đây, thần nữ còn chưa có nói lời cảm tạ ngài."

"Không cần đa lễ, Hộ Quốc đại tướng quân là đại anh hùng mà Cô kính ngưỡng. Khi Cô còn nhỏ, đại tướng quân đã tự tay làm kiếm gỗ cho Cô, còn dạy Cô kiếm thuật cùng cung tiễn, cũng xem như là một nửa sư phụ của Cô." Thái Tử lười biếng dựa trên ghế, hắn không phải là người vì ánh mắt của người khác mà ủy khuất bản thân mình, "Đáng tiếc lúc ấy nàng còn chưa sinh ra, bằng không Cô còn có thể tặng nàng một phần lễ vật một trăm ngày."

Mười sáu năm trước, hắn mới vừa nghe nói đại tướng quân phu nhân có thai mấy tháng, thì có tin Kim Phách quốc xâm chiếm biên cảnh, đại tướng quân cùng phu nhân của ông ba ngày sau đã dẫn quân chạy tới chiến trường.

Hắn kéo tay tướng quân phu nhân hỏi, nếu phu nhân đi chiến trường, em bé trong bụng bà có sợ hãi hay không, bà có thể không đi biên quan được không?

Tướng quân phu nhân không có bởi vì hắn nhỏ tuổi mà có lệ với hắn, mà là nghiêm túc trả lời hắn.

"Đa tạ Tam điện hạ quan tâm, nhưng ta cùng với tướng quân từ nhỏ đã học thuật dụng binh, là để bảo vệ quốc gia, không để cho bá tánh phải gánh chịu nổi khổ bị kẻ thù khinh nhục, cho nên ta phải đi. Đứa bé là hài tử của ta và tướng quân, nó nhất định sẽ hiểu, ở trước mặt bá tánh thiên hạ, có rất nhiều thứ đều không quan trọng."

Mấy thế hệ Hoa gia đều không có thói quen nạp thiếp, nhưng lại không thiếu con nối dõi, tương đối kỳ quái chính là, ba thế hệ Hoa gia gần nhất đều không có khuê nữ, cho nên lúc Hoa phu nhân có thai đi theo phu quân đến biên cương, tất cả mọi người đều cảm thấy, trong bụng bà nhất định lại là nhi tử.

Không nghĩ tới lần này lại sinh được một nữ nhi yêu kiều xinh đẹp, lúc nữ nhi tròn một tuổi, Hoa tướng quân thậm chí còn mặt dày cầu hoàng đế ban cho nữ nhi mình một tước vị.

Nếu hài tử chết yểu sẽ không thể có mộ bia, càng không thể cúng tế. Nhưng hài tử có tước vị thì lại khác, cho dù mất sớm, cũng có thể hưởng vinh dự sau khi chết.

Hoa Ứng Đình rất ít khi thỉnh cầu hoàng đế chuyện không hợp quy củ, đây là một lần duy nhất.

Thái Tử nhớ rõ, sau khi phụ hoàng nhận được tin của Hoa tướng quân, đã ngồi ở Ngự Thư Phòng một đêm, ngày hôm sau liền ban tước vị cho nữ nhi Hoa tướng quân.

Sau đó không lâu, hắn được sách phong làm Thái Tử.

Nhớ tới chuyện cũ, thời điểm Thái Tử lại nhìn Hoa Lưu Ly, trong ánh mắt hiện lên vài phần thương hại.

Thân thể yếu như vậy, lá gan lại nhỏ, còn ở biên quan mười lăm năm, không phải là bị dọa từ trong bụng mẹ đó chứ?

Giơ tay trộm sờ điểm tâm trên bàn trà, Hoa Lưu Ly chú ý tới ánh mắt của Thái Tử, bàn tay trắng nõn dừng một chút, cuối cùng vẫn là kiên cường không sợ mà tiếp tục duỗi tay về phía điểm tâm.

Chỉ cần động tác uống trà đủ ưu nhã, tốc độ ăn điểm tâm đủ chậm, người khác khẳng định sẽ không phát hiện kỳ thật nàng muốn ăn đâu.

Nàng niết điểm tâm ở đầu ngón tay, cười nhạt: "Lễ trăm ngày tuy rằng không nhận được, nhưng thần nữ vẫn nhận được ngựa gỗ nhỏ điện hạ đưa tới."

Thái Tử không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ chuyện này, khi đó hắn còn tấm bé, sau khi nghe nói nữ nhi đại tướng quân thân thể không tốt, liền truyền chỉ cho thái giám mang ngựa gỗ nhỏ mà mình thích đưa tới cho nàng.

Ở trong một đống lớn đồ vật Phụ hoàng ban thưởng cho Hoa gia, ngựa gỗ nhỏ cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì, chỉ là khi đó hắn không hiểu. Sau khi đã hiểu ra thì cũng không để chuyện này ở trong lòng, làm hắn ngoài ý muốn chính là, tiểu cô nương nhận phần lễ vật này, lại còn nhớ rõ ngựa gỗ nhỏ kia.

Hắn hơi hơi sửng sốt, sau đó cười cười, vừa mới chuẩn bị mở miệng, thì có cung nữ đi đến.

"Thái Tử điện hạ." Cung nữ uốn gối hành lễ với Thái Tử, "Anh Vương điện hạ mang theo lễ vật đến bồi tội với huyện chủ."

"Bồi tội?" Thái Tử nhướng mày, "Chuyện phóng ngựa phát sinh vào mười ngày trước, chuyện đầu độc ở Lâm Thúy phát sinh vào ba ngày trước, hôm nay hắn chạy tới bồi tội? Động tác thật đúng là quá nhanh, vừa nhìn cũng thấy rất có thành ý."

Hoa Lưu Ly nâng ly uống nước hoa hồng, làm bộ không nghe ra châm chọc trong lời nói của Thái Tử.

"Nàng gặp hắn không?" Thái Tử quay đầu hỏi Hoa Lưu Ly.

Hoa Lưu Ly nói: "Nơi này là tẩm cung của Thái Hậu nương nương, lại có Thái Tử điện hạ ngài ở đây, Anh Vương điện hạ tới đây vào lúc này, có lẽ là vì giải thích rõ ràng hiểu lầm?"

Thái Tử nâng chung trà lên chạm chạm môi: "Vậy để hắn vào đi."