Chương 8: Vừa bị đánh vừa bị bắt học (1)

Chương 8: Vừa bị đánh vừa bị bắt học (1)

Thỉnh thoảng mắt kính trên sống mũi lại trượt xuống, những lúc ấy người phụ nữ mới hơi ngừng lại đẩy nó lên.

Lục Tinh không nghĩ tới Tống Quân Trúc không chỉ nói chơi, cô làm thật!

Không ngờ cô lại lấy sách vở ra phụ đạo vật lý cho hắn!

Người phụ nữ này dành nguyên một buổi chiều để giảng lại tất cả kiến thức vật lý cấp ba cho hắn, những kiến thức trước đây Lục Tinh còn chưa hiểu lắm, hiện tại đều cảm thấy hiểu rõ!

Nhìn chằm chằm tinh xảo yêu diễm của Tống Quân Trúc, Lục Tinh không nhịn được cảm thán.

Quả nhiên… Phụ nữ đẹp nhất là lúc nghiêm túc chăm chú làm việc!

Trước đây hắn chỉ nhìn thấy dáng vẻ Tống Quân Trúc phát rồ, không ngờ trong lúc làm việc trông cô lại đứng đắn cấm dục như thế.

“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có chữ sao? Nhìn vào sách đi!”

Được rồi…

Chỉ một câu kinh điển mà các giáo viên hay dùng đã đủ kéo Lục Tinh trở về thực tế.

Hắn nhanh chóng bưng ly nước ấm lên, đặt vào trong tay Tống Quân Trúc, cúi đầu lắc lắc tai mèo nhận sai:

“Xin lỗi cô Tống, tôi thất thần.”

Tống Quân Trúc nhận lấy nước uống một hớp, yết hầu vốn khô khốc vì giảng bài lâu cũng được thấm nhuần dễ chịu. Cô khép sách lại:

“Hôm nay học tới đây thôi, còn lại đợi mai học tiếp.”

Lục Tinh kinh ngạc.

Không phải chứ? Ngày mai còn phải học tiếp?

Có phải Tống Quân Trúc bị chạm dây thần kinh nào rồi không? Có công tác nghiên cứu khoa học lại không đi làm mà đi chỉ bày hắn các kiến thức vật lý trung học phổ thông?

Nhưng thân là liếm cẩu chuyên nghiệp, quan trọng nhất là phải ngoan ngoãn phục tùng khách hàng.

“Vâng giáo sư Tống, tôi rất chờ mong!”

Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui sướng của tiểu nam bộc như xua tan hết uể oải trong lòng Tống Quân Trúc, khiến cô vô thức nhếch miệng lên.

Tít…

Tiếng tin nhắn thanh thúy vang lên.

Tống Quân Trúc cầm điện thoại, thấy thiệp mời kết hôn đồng nghiệp trong trường gửi tới, ánh mắt cô lập tức trầm xuống.

Kết hôn kết hôn…

Chuyện vị hôn phu bỏ trốn lại hiện ra trong đầu Tống Quân Trúc, thời thời khắc khắc nhắc nhở --- Vết nhơ trong cuộc đời cô!

Trong đôi mắt lạnh lẽo hơi híp lại của Tống Quân Trúc lóe lên một tia điên cuồng. Cô nhìn thoáng qua sắc trời hơi tối phía ngoài, hờ hững nói:

“Lấy rượu vang trong tủ ra.”

Thần kinh của Lục Tinh lập tức căng chặt, hắn đứng bật dậy: “Được, giáo sư Tống.”

Sắp tới rồi!

Mỗi khi bóng đêm buông xuống, Tống Quân Trúc uống rượu xong sẽ biến thành Tống Quân Trúc phiên bản điên phê pro max!

Đống roi da trong phòng kia, nhiều tới mức hắn thật không muốn nhắc tới nữa.

Đối với những khách hàng khác, Lục Tinh toàn cho giá trị cảm xúc.

Chỉ có Tống Quân Trúc là khác biệt.

Vì Tống Quân Trúc trả nhiều tiền, cho nên thêm giá trị thân thể.

Rượu vang đỏ sẫm chảy vào bên trong cốc dài, Tống Quân Trúc ngồi trước sửa sổ sát đất, uống một hớp rượu vang đắt đỏ.

Lục Tinh bưng cái rương tới đặt xuống bên cạnh Tống Quân Trúc.

“Giáo sư Tống, tôi để đồ ở đây.”

“Ừm.”

Tống Quân Trúc đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn đang nhìn tòa nhà rực rỡ ánh đèn phía ngoài cửa sổ.

Lục Tinh liếc nhìn Tống Quân Trúc như bị bóng đêm nuốt chửng, tự mình đi quét dọn bàn ăn.

Hắn cảm thấy, thứ Tống Quân Trúc cần không phải là liếm cẩu chuyên nghiệp, mà là bệnh viện tâm thần.

Tống Quân Trúc được người xung quanh ký thác kỳ vọng quá cao thời gian dài, tất cả mọi người đều nói cô nên thành công, nhất định phải thành công.

Từ đó mới khiến cô căm thù thất bại tới tận xương tủy.

Cô sẽ không chấp nhận thất bại.

Nhưng chuyện vị hôn phu chạy trốn khiến nhân sinh hoàn mỹ của cô gặp phải đả kích nặng nề.

Nhìn từ góc độ khách quan, thực ra chuyện này cũng chẳng to tát gì. Người cũng đâu phải là tiền, đâu thể khiến tất cả mọi người đều thích?

Nhưng Tống Quân Trúc lại không thể vượt qua đạo khảm này.

Cho nên Lục Tinh mới cảm thấy, cô cần tới bệnh viện tâm thần chữa trị bệnh tâm lý của bản thân.

Nhưng cũng không sao… Lục Tinh cúi đầu tiếp tục lau bàn… Tống Quân Trúc mới không cần sự đồng tình của hắn.

Nhân viên lại đi đau lòng cho nhà tư bản, đúng là ti tiện quá mức rồi!

Chừng nửa giờ sau, Tống Quân Trúc loạng choạng đứng dậy. Sợi tóc cô rơi loạn bên sườn mặt, tay chống tường, mắt say khướt nhìn chằm chằm Lục Tinh.

Lục Tinh mặc trang phục nữ bộc, ngoan ngoãn chỉnh sửa lại mặt bàn.

Ánh đèn ấm áp chiếu xuống đỉnh đầu hắn, khiến Tống Quân Trúc cảm giác như mình đã thấy được tiểu thiên sứ.

Nhưng khi cô nhìn tới gương mặt của Lục Tinh, đôi mắt mang theo ý cười của Tống Quân Trúc lập tức bị lạnh lẽo bao phủ.

“Khốn nạn...”

Nhớ tới khoảnh khắc cô biết được tin vị hôn phu bỏ trốn, nhớ tới ánh mắt cười trên đau khổ của người khác của người xung quanh…

Chỉ chớp mắt, tức giận đã lấp đầy đại não Tống Quân Trúc!

Cô uống hết nửa bình rượu vang, cả người như nhũn ra, chân lảo đảo một chút rồi bị vấp phải cái rương, cuối cùng không khống chế được cơ thể mà ngã về phía trước!