Chương 7: Trang phục nữ bộc (2)
Tống Quân Trúc thật sự buồn bực, tự mình nói:
“Sao đám sinh viên trong trường còn ngu hơn cả cậu nữa? Một bài đơn giản như vậy, ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể làm được, vậy mà bọn họ còn dám nói khó?”
Lục Tinh không nhịn được bật cười, tay kéo ghế ra cho Tống Quân Trúc:
“Lớp 12 là thời điểm trí lực của con người đạt tới đỉnh phong, có thể hiểu được. Hơn nữa, bọn họ chọn giáo sư Tống để hỏi bài chẳng phải nói rõ bình thường giáo sư Tống rất được lòng sinh viên ư?”
Khi nói ra lời này, ngay cả bản thân Lục Tinh cũng thấy không tin.
Tống Quân Trúc lại càng không tin, cô coi mấy lời đó như gió thoảng bên tai, tiếp tục lải nhải:
“Bọn họ không thể ảnh hưởng gì tới địa vị trong giới học thuật của tôi, nhưng sẽ làm tôi mất hết thể diện trong giới giáo dục!”
Năm nay, cô nhất thời nổi hứng chọn giảng một môn chuyên ngành, không nghĩ tới lớp cô giảng dạy lại mang tới chấn động lớn tới thế cho cô!
Phụt…
Lục Tinh cố gắng đè nén cảm xúc, không để mình cười nhạo khách hàng, nhanh tay múc một bát canh cho Tống Quân Trúc.
“Muốn húp chút nước không?”
Chỉ chớp mắt, lực chú ý của Tống Quân Trúc đã bị bát canh hấp dẫn. Cô nhìn đồ ăn trên bàn, mỗi một món đều phù hợp với khẩu vị của cô.
Hơn nữa Lục Tinh còn nấu cả canh sườn heo lẫn canh cá!
Ừm, xem ra Lục Tinh thông minh hơn đám sinh viên đại học ngu xuẩn kia nhiều!
Linh…
Tiếng chuông thanh thúy hấp dẫn tầm mắt của Tống Quân Trúc.
Tới tận bây giờ Tống Quân Trúc mới phát hiện, thì ra Lục Tinh không chỉ đeo cái vòng cổ bằng da kia, còn mặc trang phục nữ bộc vào!
Ánh mắt Tống Quân Trúc nhìn từ mép váy tới vòng trang sức rũ xuống bên hông, lại tới cần cổ nhỏ bé đang đeo vòng, lại đến…
Đôi mắt thâm tình lại vô tội của hắn.
Tống Quân Trúc híp mắt lại, đột nhiên cảm thấy truyện cổ tích cũng không lừa người.
Mặc dù không có cô Tấm trong nhà, nhưng cô lại gặp được một anh Tấm.
Lục Tinh lại rót nước cho Tống Quân Trúc giống như mọi ngày. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua li thủy tinh, như phủ thêm một lớp sáng vàng cho Lục Tinh.
Thật ngoan, thật ngoan!
Ánh mắt Tống Quân Trúc dần sâu thẳm, yết hầu khô khốc, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Đột nhiên… đột nhiên cô rất muốn xoa đầu Lục Tinh!
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Tống Quân Trúc đã ngơ ra!
Nhưng mà… nếu cô chủ động nói ra, không biết Lục Tinh có đắc ý vênh váo, có cưỡi lên đầu cô không đây?
Tống Quân Trúc siết chặt cái ghế, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định…
Mặc kệ! Hôm nay cô nhất định phải xoa được đầu hắn!
Đè nén rung động trong lòng, Tống Quân Trúc không nhịn được nói:
“Có phải cậu bị ngu rồi không? Mặc đồ cũng không biết mặc cho nguyên bộ?”
Lục Tinh nghi ngờ nghiêng đầu.
Tống Quân Trúc chật vật tránh né tầm mắt Lục Tinh, ánh mắt nhìn chằm chằm bát canh cá trên bàn, ra lệnh:
“Đi lấy cái tai mèo trong ô tủ bên trái ở phòng chứa quần áo ra đây!”
Lục Tinh chấn động.
ĐM!
Hắn lại đánh giá thấp mức độ biến thái của người phụ nữ này!
Nhân lúc đeo tai mèo cho Lục Tinh, Tống Quân Trúc được như nguyện, xoa được đầu của hắn.
Mái tóc mềm mại khiến cô thoải mái híp mắt lại, cảm giác như nhân sinh đã đi tới đỉnh phong!
Tống Quân Trúc đang vui vẻ, cũng không gắt gỏng với Lục Tinh quá mức.
“Cậu sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi đúng không?”
Lục Tinh đang giải quyết phần cơm thừa Tống Quân Trúc ăn không hết, nghe vậy, hắn vừa nhai cơm vừa ngơ ngác gật đầu, cái tai mèo trên đầu cũng lung lay một chút.
Ha ha…
Lông mày Tống Quân Trúc giãn ra, đuôi mắt diễm lệ hơi nhướng lên, trong mắt lộ ra ý cười, đầu vai trắng như tuyết run run khiến người ta cảm thấy lóa mắt.
Hôm nay Lục Tinh ngoan vô cùng, khiến Tống Quân Trúc rất vui vẻ.
Bài tập của đám sinh viên làm quá phiền, không bằng ngồi nhìn tiểu nam bộc nhà mình. Thế là Tống Quân Trúc lại nói:
“Chờ cậu ăn cơm xong, tôi phụ đạo cho cậu.”
Thân là giáo sư trẻ tuổi nhất từ trước tưới nay của đại học Hải thành, đồng thời cũng là người dùng thực lực đánh nát lời đồn đãi bình hoa, Tống Quân Trúc thật sự có thực lực để nói ra câu này!
Lục Tinh: “… A? Tôi?”
Lục Tinh không biết Tống Quân Trúc lại phát điên cái gì. Chẳng lẽ là do tới tuổi nên đột nhiên bộc phát tình thương của mẹ?
Thần kinh! Quan tâm cô ta làm gì!
Lúc ban ngày Tống Quân Trúc còn chưa điên lắm đâu, đợi tới tối mới là lúc cô điên phê thật sự!
Vẫn nên thuận theo cô thì hơn, tránh cho tối cô mất hứng lại trả thù gấp bội!
…
“Vẽ đường cong trong từ trường, từ các điểm trên đường cong vẽ các tiếp tuyến có hướng cùng hướng với cảm ứng từ tại điểm đó…”
Tống Quân Trúc kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh, cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Đôi môi căng mọng phun ra một đống từ ngữ chuyên ngành, mái tóc xoăn như rong biển được vén ra sau người, để lộ cần cổ trắng nõn thon dài.