Chương 6: Trang phục nữ bộc (1)

Chương 6: Trang phục nữ bộc (1)

Tống Quân Trúc lại cười một cách sung sướng, rồi lại đột ngột kéo mạnh cái vòng cổ trong tay!

Lục Tinh không kịp đề phòng, ngã thẳng vào trong lòng Tống Quân Trúc, cổ bị lực kéo buộc phải ngẩng lên cao, buộc phải đối diện với ánh mắt điên cuồng lại đầy ý cười của Tống Quân Trúc.

Giọng nói lạnh như băng hòa lẫn với hương hoa phả vào tai, rõ ràng lạ thường:

“Sau này, chỉ cần cậu có mặt ở đây, cậu phải đeo cái này vào, hiểu chưa?”

“Còn muốn đi tìm chân ái nữa không?”

Biết Tống Quân Trúc lại coi hắn thành vị hôn phu kia, Lục Tinh lập tức xin lỗi.

“Thật xin lỗi, anh không muốn tìm chân ái nữa, anh chỉ yêu em thôi.”

“Thứ ti tiện!”

Rõ ràng đã nhận được câu trả lời bản thân mong muốn, nhưng khi nhìn thấy Lục Tinh tủi thân rũ mắt xuống, khóe môi mím chặt, hệt như vừa bị bắt nạt tàn nhẫn, đột nhiên trái tim Tống Quân Trúc co thắt lại, đau đớn khó chịu.

Nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên nhân, cô chỉ có thể giải thích rằng đó là do Lục Tinh không nghe lời.

“Thay quần áo vào, sau đó đi nấu cơm.”

“Nếu không nghe lời…” Trong mắt Tống Quân Trúc lóe lên tia sáng nguy hiểm: “Tôi cũng không ngại để cậu phải đeo cái vòng kia ra ngoài đi một vòng.”

Lục Tinh ngoan ngoãn nhặt bộ trang phục nữ bộc dưới đất lên, gật đầu đồng ý, trong lòng lại điên cuồng than thở.

Thật biến thái!

Còn muốn hắn chấp hành nhiệm vụ của chủ nhân?

Điên phê chết tiệt!

Nhưng vừa nghĩ tới nếu cơm mình nấu không khiến người phụ nữ hài lòng, ả điên chết tiệt kia sẽ lại kiếm chuyện, Lục Tinh lại hỏi:

“Giáo sư Tống, em muốn ăn gì?”

“Hình như gần đây em rất bận rộn, anh nấu canh sườn heo táo đỏ cho em bồi bổ được không? Những món khác thì như trước?”

Tống Quân Trúc vừa định đồng ý lại chợt cảm thấy chán ghét vì Lục Tinh có thể nắm rõ khẩu vị của mình như thế!

Rõ ràng cô mới là người nắm quyền chủ đạo trong mối quan hệ này!

Thế là Tống Quân Trúc nhíu mày:

“Tự nghĩ đi! Có chút chuyện nhỏ như vậy cũng phải hỏi tôi, còn cần anh làm cái gì nữa? Tôi đi làm việc, nấu cơm xong gọi tôi!”

Nói xong, đối phương dứt khoát xoay người. Mái tóc đen dài quét qua bả vai Lục Tinh, lưu lại mùi hương thơm ngát.

“Vậy đổi thành canh cá được không?”

“Tự nghĩ đi!”

Rầm!

Cửa phòng bị đóng sập lại!

“Điên phê chết tiệt!”

Nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang khép chặt, khóe miệng Lục Tinh hơi cong lên, tất cả tủi thân đáng thương lúc nãy đều biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn vào phòng thay quần áo thay bộ trang phục nữ bộc kia vào, còn soi gương một lúc lâu, giọng điệu khoe khoang:

“Ôi, mình mặc trang phục nữ bộc cũng đẹp đấy chứ, đúng là lụa đẹp vì người!”

“Sao không chuẩn bị cho mình đôi tất ren đen? Đúng là không biết thưởng thức. Chân mình dài như thế, mặc tất ren vào chắc chắn sẽ rất đẹp!”

Tống Quân Trúc làm nhục hắn vì muốn nhìn thấy vẻ mặt khổ sở tự ti của hắn, vậy hắn sẽ diễn cho cô xem.

Liếm cẩu chuyên nghiệp là có thể thỏa mãn tất cả cảm xúc của khách hàng mà!

Nếu hắn đã nhận tiền còn than trời trách đất, khác gì làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ đâu?

Lục Tinh nhìn bản thân trong bộ trang phục nữ bộc, cười ha hả.

“Mặc váy cũng tốt, không phải xoắn xuýt việc nên đặt thứ kia ở bên trái hay là ở bên phải.”

“Có tiền tốt thật!” Lục Tinh sờ sờ cái vòng cổ: “Cái này phải có giá bao nhiêu vạn không biết?”

Chiếc vòng cổ này là hàng xa xỉ đỉnh cấp, nhìn nhãn hiệu của nó, Lục Tinh không tài nào tưởng tượng được loại nhãn hiệu xa xỉ này có thể tạo ra thứ đồ chơi như vòng cổ!

Rất có thể Tống Quân Trúc đã yêu cầu bên kia đặc biệt chế tạo thứ này cho cô.

Kẻ có tiền tàn ác!

Lục Tinh chỉnh đốn bản thân xong lại vào bếp nấu cơm, trong miệng còn đang lẩm bẩm:

“Đáng giận, nếu cô ấy có thể tặng khoản tiền dùng mua vòng cổ này cho mình thì tốt biết mấy!”

Nói thì nói vậy, nhưng cho dù không có vòng cổ, hắn vẫn bị Tống Quân Trúc buộc sít sao!

Nấu cơm xong đã 12:30.

Lục Tinh có thể dễ dàng thích ứng với bộ trang phục hầu gái này, thậm chí hắn còn thoải mái lau tay lên nó sau đó đi gõ cửa phòng làm việc.

“Giáo sư Tống, ăn cơm thôi.”

Một phút đồng hồ sau, Tống Quân Trúc trầm mặt bước ra ngoài.

Ngũ quan của cô đặc biệt tinh xảo, vừa lãnh mị lại mang theo tính công kích cực mạnh, khi mặt cô không chút biểu cảm lại càng có cảm giác áp bách.

Lục Tinh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cũng không chọc gì đối phương nha, sao đối phương lại tức giận?

Nhưng quan tâm tới cảm xúc của khách hàng là một trong những việc mà liếm cẩu chuyên nghiệp cần làm.

Thế là Lục Tinh dịu giọng hỏi: “Giáo sư Tống làm việc mệt mỏi quá ư? Vừa lúc nhân giờ cơm mà nghỉ ngơi một lát, anh nấu…”

“Tôi không mệt.”

Tống Quân Trúc trực tiếp ngắt lời Lục Tinh. Trong ánh mắt cao cao tại thượng kiểu luôn nắm chắc thắng lợi trong tay, lúc này lại đầy vẻ hoang mang.

Lục Tinh sửng sốt, không hiểu đối phương lại bị gì nữa.