Chương 5: Thất sách
Hắn hơi ảo não, nói: “Lúc đầu tôi cũng không muốn đi, sợ làm mặt bị thương, nhưng đám côn đồ kia quá đáng sợ, tôi sợ bọn chúng đánh chết người.”
“Xin lỗi, làn sau tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không để gương mặt này bị thương nữa.”
Lục Tinh rũ mắt xuống, trông đáng thương vô cùng.
Làm rõ quan hệ, giải thích quá trình, chân thành xin lỗi, sau một chuỗi thủ thuật dỗ ngọt bạn gái, Lục Tinh thành công khiến Tống Quân Trúc cảm thấy áy náy!
Hiển nhiên Tống Quân Trúc rất vui vẻ vì câu trả lời của Lục Tinh, nhưng cô lại không dịu dàng với Lục Tinh chút nào.
Tống Quân Trúc suy nghĩ một lát rồi cầm di động lên chọc chọc hai cái.
“Chuyển cho cậu 10.000 tệ, mua ít thuốc, không được phép để gương mặt này bị thương.”
Hỏi han ân cần không bằng chuyển một khoản tiền lớn!
Lục Tinh cắn chặt răng không để bản thân bật cười thành tiếng, đôi mắt sáng như sao trời nhìn Tống Quân Trúc, kinh hỉ hỏi:
“Giáo sư Tống, cô không trách tôi ư?”
Cái nhìn chăm chú của Lục Tinh làm Tống Quân Trúc cảm thấy mất tự nhiên, cần cổ trắng nõn cũng hơi ửng hồng lên.
May mà có mái tóc xoăn dày che phủ bớt mới không khiến mảng đỏ ửng kia lộ ra một cách quá rõ ràng.
Có điều Lục Tinh có thị lực tốt, nhưng mặc dù hắn thấy được mảng đỏ ửng kia hắn cũng không nói ra, chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cô nàng điên phê chết tiệt này trông như hoa hồ điệp, không ngờ thực tế cô lại ngây thơ đến thế?
Chưa gì mà cô đã đỏ mặt lên rồi?
Tống Quân Trúc ý thức được có lẽ mình đã có phản ứng hơi thái quá, nhưng cô lại không thể khống chế nổi biến hóa trên thân thể mình.
Đều do Lục Tinh!
Tìm được đầu sỏ gây tội, Tống Quân Trúc thẹn quá hóa giận, mắng:
“Cậu đừng mơ tưởng lấy chuyện này ra để khiến tôi mềm lòng! Cậu đã bán mình cho tôi thì phải tuân thủ giao ước, mà vết thương trên mặt cậu đã phá vỡ giao ước, cho nên…”
Tống Quân Trúc giành lại được quyền chủ động, tâm háo thắng cũng được thỏa mãn vô cùng, bàn tay nhỏ gầy véo má Lục Tinh, giọng vừa chậm rãi vừa nguy hiểm:
“Cậu phải tiếp nhận trừng phạt!”
Hô hấp của Lục Tinh hơi trì trệ, lập tức cảm thấy đại sự không ổn.
Mẹ!
Điên phê chết tiện này lại nghĩ ra được biện pháp gì để giày vò hắn nữa vậy?
“Nhìn ghế sau đi.”
Giọng nói lười biếng mang theo ác liệt của Tống Quân Trúc vang lên bên tai, Lục Tinh quay đầu nhìn về ghế sau.
“Vòng cổ đặt riêng, có khắc tên cậu đấy.”
“Thích không?”
Trên mặt Lục Tinh vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như trước.
“Thích.”
Mẹ nó, thất sách!
Hắn lại đánh giá thấp độ biến thái của người phụ nữ này rồi!
Xe chạy chừng 10 phút đồng hồ, cuối cùng cũng tới căn hộ cao cấp của Tống Quân Trúc.
“Thay cái này vào đi.”
Tống Quân Trúc nhét một cái túi hàng hiệu vào lòng Lục Tinh, sau đó tự mình vào phòng ngủ thay đồ ngủ.
Lục Tinh cầm cái túi hàng hiệu, trong lòng thầm lẩm bẩm: Khách hàng là thượng đế! Khách hàng là thượng đế!
Cho dù đã xây dựng tâm lý, nhưng khi nhìn thấy đồ trong túi, Lục Tinh vẫn kinh ngạc.
“Trang phục hầu gái?”
A?
Một người đàn ông lại phải mặc trang phục hầu gái? Hơn nữa đây còn là một cái váy!
“Cậu có ý kiến?”
Tống Quân Trúc bước ra khỏi phòng ngủ, trong giọng nói lười biếng lộ ra nét hờ hững vô tận.
Cô đã thay một chiếc váy ngủ tơ lụa dài màu xanh lá, dây váy ngủ treo hờ trên xương quai xanh xinh đẹp, khiến đầu vai cô càng thêm mềm mại nõn nà.
Tống Quân Trúc tháo cái kính trên sống mũi xuống, chân bước về phía Lục Vân. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, trông cô vừa xinh đẹp lại vừa hung dữ.
Lục Tinh lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Không có ý kiến.”
Cô là bà chủ, cô có quyền!
“Không có ý kiến là tốt rồi.”
Tống Quân Trúc nhếch khóe môi đỏ mọng lên, mái tóc đen dài cũng được vén lên một cách tùy ý, để lộ cần cổ trắng nõn như ngọc, còn có mấy sợi tóc lộn xộn rơi xuống bên tai.
Dựa theo lẽ thường, vào lúc này, chắc chắn Lục Tinh sẽ khen bà chủ của mình xinh đẹp.
Nhưng hiện tại lại không phải bình thường.
Bởi vì hắn nhìn thấy trong tay Tống Quân Trúc đang cầm một chiếc vòng cổ da màu đen, chính giữa vòng cổ còn treo một quả chuông bằng kim cương có thể lóe mù mắt chó.
Theo Tống Quân Trúc tới gần, cái chuông kia kêu đinh đương không ngừng.
“Đây chính là thứ tôi phải tốn rất nhiều tiền mới đặt làm được… chắc chắn cậu sẽ thích.”
Thấy vẻ co quắp hiện lên trong mắt Lục Tinh, Tống Quân Trúc lại thấy sảng khoái.
Thứ cô muốn chính là nhìn thấy gương mặt khiến cô ghét bỏ quỳ xuống trước mặt cô khóc lóc cầu xin tha thứ.
Ai kêu hắn dám bỏ cô để đi tìm cái thứ mà hắn gọi là chân ái chó má gì kia?
Buồn cười!
Tống Quân Trúc mỉm cười tới gần Lục Tinh, từ từ đeo cái vòng cổ trong tay lên cổ Lục Tinh, chậm rãi bóp vào… cho tới khi nó siết chặt cổ Lục Tinh!
“Được rồi, rất đáng yêu.”
Tống Quân Trúc khảy khảy quả chuông phía trước, trong căn hộ rộng lớn quanh quẩn tiếng chuông reo.