Chương 4: Hỏi han ân cần không bằng gửi khoản tiền lớn (2)

Chương 4: Hỏi han ân cần không bằng gửi khoản tiền lớn (2)

Nói xong câu đó, Tống Quân Trúc thả Lục Tinh ra.

Cô thong thả đẩy mắt kính trên sống mũi lên, ung dung muốn thưởng thức vẻ mặt tan nát của Lục Tinh.

Nhưng mà… không có?

Tống Quân Trúc nhíu mày, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lục Tinh. Lại phát hiện sau khi hắn nghe thấy những lời này, hắn không chỉ không cảm thấy khổ sở, ngược lại khóe miệng vẫn lộ ra ý cười như trước?!

Lục Tinh nghĩ thầm: Tống Quân Trúc không hổ là giáo sư, tố chất vẫn còn đó, lời nói ra cũng chẳng có chút tính công kích nào!

Trước đây khi hắn thiếu tiền tới mức phải tới thùng rác nhặt đồ ăn, có lời ác độc gì mà hắn chưa từng nghe thấy đâu?

Sao có thể tan vỡ chỉ vì mấy lời như vậy?

Hơn nữa, là một liếm cẩu chuyên nghiệp, Lục Tinh có kinh nghiệm làm việc riêng.

Đối mặt với khách hàng phóng túng, hắn sẽ nấu cơm giặt quần áo cho khách hàng, sưởi ấm gian nhà của khách hàng.

Đối mặt với khách hàng ngoan ngoãn, hắn sẽ lái xe máy đưa đối phương đi hóng gió, cho đối phương những trải nghiệm mới lạ.

Mà đối mặt với loại khách hàng có lòng háo thắng mạnh lại hung hăng như Tống Quân Trúc, hắn chỉ cần thuận theo cô, chậm rãi vuốt phẳng cơn giận của cô là được.

Thế là… Lục Tinh móc một cái khăn ướt từ trong túi ra, xé mở vỏ bọc rồi đưa cho Tống Quân Trúc.

“Vừa nãy tôi ngồi ngoài trời hơi lâu, mặt cũng túa mồ hôi, cô lại sờ mặt tôi, dùng cái khăn ướt này lau tay đi.”

Trong mắt Tống Quân Trúc lóe lên một tia kinh ngạc.

Đối mặt với một người nhục nhã bản thân tới vậy mà Lục Tinh lại đáp lại bằng kiểu ấy?

Đột nhiên Tống Quân Trúc bật cười, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng thật sâu.

“Cậu đúng là đủ ti tiện.”

Lục Tinh mỉm cười nắm lấy tay Tống Quân Trúc, thản nhiên lau sạch từng ngón giúp cô.

Mỹ nhân ngay cả tay cũng đẹp, băng cơ ngọc cốt, nhỏ nhắn thon dài.

Tống Quân Trúc thích Lục Tinh lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn, như vậy khiến cô có cảm giác cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng thất bại.

Nhưng mà…

Đột nhiên Tống Quân Trúc cảm thấy tay ngứa ngáy. Cô cúi đầu xuống mới phát hiện, Lục Tinh đang cẩn thận lau tay cho cô.

Thậm chí phải dùng từ nghiêm túc quá mức mới đúng!

Hắn lau từ ngón tay trắng nõn sạch sẽ xuống dưới, lướt qua khớp xương tinh xảo, lau từng kẽ hở một rồi lại cầm khăn ướt quét quanh kẽ ngón tay, hệt như, hệt như…

“Đủ rồi!”

Tống Quân Trúc trừng to mắt, vào khoảnh khắc trước khi Lục Tinh dùng khăn ướt lau lòng bàn tay cô, cô nắm chặt lấy cổ tay Lục Tinh.

Lục Tinh nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình kia, miệng phát ra một câu hỏi vừa vô tội lại vừa khó hiểu:

“Giáo sư Tống, chẳng lẽ ngay cả lau tay cô cũng muốn ở phía trên ư?”

Trong lòng Lục Tinh đang cười ha hả.

Ha ha, chết điên phê, ngượng ngùng rồi đúng không?

Yết hầu Tống Quân Trúc khô khốc, trừng Lục Tinh một cái: “Câm miệng!”

Lục Tinh ngoan ngoãn làm ra thủ thế kéo khóa miệng.

Cô là khách hàng, cô là thượng đế.

Dù sao thì Tống Quân Trúc cũng rất hào phóng. Thứ bảy chủ nhật hắn tới chỗ Tống Quân Trúc, mỗi lần 5 vạn, một tháng là 20 vạn!

Đây đúng là điên phê nạm vàng mà!

“Cậu đánh nhau với người ta?”

Cuối cùng Tống Quân Trúc cũng chuyển trọng tâm câu chuyện tới vết thương trên mặt Lục Tinh.

Lục Tinh lắc đầu.

Tống Quân Trúc hơi nhướng đuôi mày lên, giọng lười biếng mang theo nét trào phúng:

“Vậy có nghĩa là cậu đơn phương chịu đòn?”

Lục Tinh vẫn lắc đầu.

Bíp!

Tống Quân Trúc mất kiên nhẫn đè lên còi ô tô, phát ra tiếng bíp vang dội, lại liếc Lục Tinh một cái:

“Cậu bị câm rồi sao?”

Lục Tinh chỉ chỉ miệng mình. Tới lúc này Tống Quân Trúc mới nhớ tới vừa nãy cô đã kêu hắn câm miệng, lửa giận lập tức tiêu tán.

“Tôi cho phép cậu nói chuyện.” Tống Quân Trúc hơi nhếch khóe môi, dương cằm nói.

Cô thích dáng vẻ Lục Tinh ngoan ngoãn như vậy. Mặc dù cô biết thực tế tên nhóc này chỉ là kẻ khốn kiếp ham tiền thôi.

Nhưng vậy thì đã sao?

Ở trước mặt cô, chẳng phải hắn chỉ còn nước làm nũng giả đáng yêu thôi sao?

Lục Tinh nói rõ ràng có thứ tự:

“Lúc đi trên đường tôi phát hiện một đám côn đồ chặn đường bắt nạt bạn học, tôi đứng ra ngăn cản đám côn đồ kia cho nên mới bị thương.”

Tống Quân Trúc nhìn Lục Tinh với vẻ mặt kinh ngạc. Cô cho rằng tên nhóc này yêu tiền tài hơn tính mạng, là một người tự tư tự lợi, không nghĩ tới hắn còn có lúc chấp nhận mạo hiểm tính mạng đi cứu người khác?

Nhận ra điểm không đúng, Tống Quân Trúc nhướng mày, giọng nói lười biếng mang theo ý cười lạnh khó có thể xem nhẹ:

“Là người xa lạ? Hay em gái kết nghĩa?”

Lục Tinh cả kinh, không nhịn được cảm thán giác quan thứ sáu của phụ nữ thật nhạy cảm, không ngờ đối phương lại đoán đúng được!

Nhưng ở trước mặt một người phụ nữ lại nói về một người phụ nữ khác chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?

Cho nên Lục Tinh đổi một cách nói khác.

“Bạn học cùng lớp.”