Chương 2: Người cha thích bài bạc, người mẹ thích uống rượu, cô em gái bị bệnh, tất cả cùng tàn phá Lục Tinh (2)

Chương 2: Người cha thích bài bạc, người mẹ thích uống rượu, cô em gái bị bệnh, tất cả cùng tàn phá Lục Tinh (2)

Không nghĩ tới vào hôm nay, Lục Tinh lại nhận được tin báo của cha Ngụy Thanh Ngư nói muốn ngừng hẳn giao dịch.

Nhà tư bản chết tiệt!

Lại có thể đuổi việc hắn?

Sớm muộn gì cũng phải tiễn ông ta lên đường!

Nhưng mắng thì mắng thế, chứ việc ngừng hẳn giao dịch cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với Lục Tinh.

Bởi đâu phải hắn chỉ có một người khách hàng là Ngụy Thanh Ngư.

Hơn nữa, tiền bồi thường cha Ngụy cho hắn rất nhiều.

Lời rồi!

Lục Tinh đếm tiền xong lại nghiêm túc cất tiền vào lại trong cái túi du lịch kia.

Không thể không nói, 100 vạn tiền mặt phải tới hai ba mươi cân, rất nặng.

Nhìn từng xấp tiền đỏ đồng chỉnh tề, Lục Tinh nhếch mép muốn cười to, nhưng lại đụng phải khóe miệng đang bị thương làm hắn đau tới hít sâu liên hồi.

1 chọi 12, không bị thương một chút đúng là không thể nói nổi.

Quản gia không thích dáng vẻ mê tiền của Lục Tinh, tức giận nói:

“Đếm tiền xong rồi? Đừng để thiếu tờ nào.”

Lục Tinh kéo khóa túi lại, hắn không hề tức giận vì thái độ của quản gia, còn cười tủm tỉm nói:

“Đây không phải là tiền. Đây là bàn ủi, có thể ủi phẳng tất cả nếp nhăn trong cuộc sống.”

Quản gia ngây cả người.

“Cậu nói chuyện còn rất triết học!”

Xách theo khoản tiền bồi thường phong phú, Lục Tinh rất vui sướng, nói:

“Thay tôi cảm ơn ông chủ Ngụy hào phóng!”

“Được rồi.”

Quản gia nhìn vết thương bên khóe miệng của Lục Tinh, còn cả mu bàn tay đang quấn băng gạc, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Ông ta cảm thấy tên nhóc này đúng là bị tiền làm mờ đôi mắt rồi!

Hắn thiếu tiền tới mức đó sao!

Quản gia nhìn theo bóng lưng Lục Tinh rời đi, nhớ tới lời dặn dò của ông chủ Ngụy, cuối cùng quản gia hỏi một câu:

“Cậu có từng thích Thanh Ngư tiểu thư không?”

Lục Tinh mới vừa kéo cửa phòng riêng ra, hít sâu một hơi để phổi tràn đầy không khí mới mẻ rồi mới bày ra vẻ mặt thâm tình, nói:

“Thích nha.”

“Tôi thích mỗi một khách hàng của tôi, tất cả mọi người đều là thần tài của tôi.”

“Tạm biệt! Quản gia!”

“Nếu lần sau còn có việc làm ăn kiểu vậy cứ tới tìm tôi nha! Tôi sẽ giảm giá cho ông!”

Rầm!

Cửa phòng riêng bị đóng lại.

Quản gia ngây người tại chỗ, thật lâu sau vẫn không thể hồi thần được.

Một lúc lâu sau, quản gia bất đắc dĩ lắc đầu. Đây đúng là lần đầu tiên ông thấy kiểu người như Lục Tinh.

Đoán chừng ông chủ của ông cũng mới thấy lần đầu.

Chẳng trách ông chủ không hề lo lắng tên nhóc thúi kia với Thanh Ngư tiểu thư lâu ngày sinh tình.

Nhưng mà…

“Mới mười mấy tuổi đã phải kiếm tiền dựa vào việc bán đứng cảm xúc thế này…”

“Tất cả hành vi đều có giá công khai, còn không cho phép bản thân có cảm xúc riêng…”

Nếu không phải tính cách của Lục Tinh vốn là như vậy… Sợ là hắn đã sớm tan vỡ mất rồi nhỉ?

Tước đây ông chủ không hề nói cho Thanh Ngư tiểu thư biết chuyện này, vậy hẳn Thanh Ngư tiểu thư rất phiền chán vì hành vi dính chặt như kẹo cao su của Lục Tinh.

Lại thêm tâm lý hùa theo số đông của đám học sinh vườn trường, một khi Lục Tinh đã bị dán lên cái nhãn liếm cẩu, đương nhiên hắn sẽ thành đối tượng bị mọi người xa lánh.

Dù sao thì… chỉ khi tất cả mọi người cùng xa lánh một người mới có thể hiển thị rõ mọi người thuộc cùng một tập thể nha!

Nhớ tới gương mặt luôn tràn đầy ý cười của Lục Tinh, quản gia tự lẩm bẩm:

“Hẳn cuộc sống của cậu cũng không sung sướng gì nhỉ?”

“Ok! Xóa tên vị khách hàng này!”

Lục Tinh tìm một ngân hàng đi vào gửi tiền.

Sau khi gửi tiền xong, hắn xách theo hai thùng dầu ăn cùng với thẻ mua sắm rời khỏi ngân hàng dưới sự đưa tiễn bằng mắt của quản lý ngân hàng.

Lục Tinh tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, thuần thục móc một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra.

Phía trên viết rõ từng hàng tên.

Hắn không chút do dự gạch đi ba chữ Ngụy Thanh Ngư, ở phía sau còn viết mấy chữ 【 đã thanh toán hết 】 .

“Không hổ là đại tiểu thư, thật đáng giá!”

Làm xong những việc này, Lục Tinh nheo mắt lại hồi tưởng thời khóa biểu của mình.

“Thứ hai tới thứ sáu ban ngày tới trường chăm sóc Ngụy Thanh Ngư, buổi tối đi tìm dì làm chồng của dì ấy, thứ bảy chủ nhật tới nhà giáo sư điên phê đánh nhau…”

“Chẳng qua hiện tại từ thứ hai tới thứ sáu ban ngày trống, xem ra mình cần đi tìm thêm mấy khách hàng!”

“Cố lên, Lục tiểu quỷ!”

Suy nghĩ kỹ mọi thứ xong, Lục Tinh tự cười với chính bản thân mình.

“Mẹ!”

“Tự dưng cảm thấy mình giống hệt trai bao!”

Nếu có giải thi đấu, chắc chắn hắn sẽ giành được giải đại sư quản lý thời gian!

Một ông lão đi ngang qua vô tình nghe thấy mấy lời Lục Tinh nói lại nhìn hắn bằng ánh mắt hoảng sợ, bỏ lại mấy chữ rồi vội vàng rời đi:

“Trẻ mà không biết coi trọng bản thân!”

Lục Tinh: ???

Sau khi kịp phản ứng, Lục Tinh cười ngã nghiêng ngã ngửa, ông lão kia cũng tự cười bản thân mình.