Chương 1: Người cha thích bài bạc, người mẹ thích uống rượu, cô em gái bị bệnh, tất cả cùng tàn phá Lục Tinh (1)
“Ở đây có 100 vạn, rời khỏi Thanh Ngư tiểu thư đi!”
“Giao dịch của chúng ta tới đây là kết thúc.”
Phịch!
Một cái túi du lịch bị ném lên bàn.
Lục Tinh kéo cái túi ra, từng chồng tiền mặt màu đỏ rơi lả tả lên người hắn!
A!
Màu sắc vĩ đại nhất thế giới này --- Màu đỏ!
Quản gia hận rèn sắt không thành thép, nói:
“Cậu mới 18 tuổi, sao lại phải sa đọa tới mức làm cái nghề này?”
“Có người cha thích bài bạc, người mẹ thích uống rượu, cô em gái bị bệnh, tất cả cùng tàn phá tôi.”
Lục Tinh rất chuyên nghiệp mà móc cái máy đếm tiền ra, vừa đếm tiền vừa nói một cách qua loa.
Quản gia: …
Câu vè thuận miệng như vậy, cậu muốn thi nghiên cứu sinh sao?
Chờ đã!
Không đúng!
Lục Tinh vừa đếm được một nửa, đột nhiên nghĩ tới trọng điểm trong lời quản gia nói, hỏi ngay: “Ý của ông là…”
“Sau này tôi không cần chạy theo sau mông Ngụy Thanh Ngư tiếp tục chăm sóc cô ấy nữa đúng không?”
Quản gia tức tới mức mặt đỏ rần lên, lắp ba lắp bắp nói: “Thô bỉ! Thô bỉ!”
“Sao cậu nói chuyện thô bỉ quá vậy!”
Lục Tinh không quan tâm tưới quản gia, tiếp tục cúi đầu đếm tiền.
Buồn cười, làm như trên đời này có người không có mông vậy?
Sao tôi lại không thể nói?
Quản gia cố gắng bình ổn cảm xúc, giải thích:
“Sắp thi tốt nghiệp trung học, ông chủ dự định bảo vệ Thanh Ngư tiểu thư cẩn thận hơn, cho nên không cần tới cậu nữa.”
“100 vạn này coi như tiền bồi thường cho cậu.”
Hai năm rưỡi trước, cha Ngụy đưa con gái bảo bối Ngụy Thanh Ngư vào trường trung học phổ thông số 1 học tập.
Ngụy Thanh Ngư thanh lãnh xinh đẹp, nhưng tính cách lại hờ hững ít nói.
Theo Lục Tinh thấy, Ngụy Thanh Ngư đúng là người chậm chạp thiếu linh hoạt. Nhưng vẻ đẹp vốn là đồng tiền thông dụng trên thế giới mà.
Rất nhiều người vì khuôn mặt xinh đẹp của Ngụy Thanh Ngư mà điên cuồng theo đuổi cô, chỉ tiếc, tất cả đều thất bại trước sự lạnh lùng thờ ơ của cô gái này.
Ôm thái độ không chiếm được liền hủy diệt, trong lúc nhất thời, lời đồn thổi nổi lên bốn phía.
Sau khi cha Ngụy biết chuyện, trực tiếp nổi trận lôi đình!
Người khác giận dữ cũng chỉ có thể nổi giận một chút, nhưng cha Ngụy lại khác! Ông ấy rất có năng lực!
Trong cơn giận dữ, ông ấy quyên góp một tòa nhà cho trường học.
Chỉ chớp mắt, lời đồn đã biến mất!
Thế nhưng cha Ngụy vẫn lo cho cuộc sống của con gái mình ở trường, không biết con gái bảo bối của ông có bị mọi người âm thầm xa lánh bắt nạt mà không nói cho ông biết không đây?
Nhưng chính ông cũng không thể để vệ sĩ canh chừng ở ngoài cửa lớp được, đúng không?
Trong lúc bối rối, cái tên Lục Tinh tiến vào tầm mắt của cha Ngụy.
Từng luyện võ, gia cảnh bần hàn, thành tích học tập không tệ, còn là bạn cùng lớp của Ngụy Thanh Ngư.
Nếu thuê hắn tới làm bảo vệ cho Ngụy Thanh Ngư…
Tuyệt nha!!!
Cha Ngụy vốn còn cho rằng Lục Tinh là một tên nghèo ngốc nghếch, phải biết cách dùng tình cảm để lung lạc hắn…
Nhưng ông có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Tinh tuy nghèo nhưng rất biết điều, vừa gặp mặt đã giới thiệu ngay nghiệp vụ liếm cẩu cho cha Ngụy nghe!
Chức nghiệp liếm cẩu?
Thú vị!
Hai người ăn nhịp với nhau, ông trả tiền, tôi chăm sóc tốt cho con gái của ông.
Tất cả mọi người đều có tương lai xán lạn!
Yes!
Kế hoạch đã thành công?
Nhưng phần công tác này rất dễ khiến Lục Tinh biến thành liếm cẩu trong mắt tất cả mọi người.
Dù sao thì bị Ngụy giáo hoa hờ hững lạnh nhạt còn không chịu lùi bước, kiên trì tốt với cô tới mức không giới hạn cuối không có liêm sỉ…
Cho tới bây giờ… Cũng chỉ có một mình Lục Tinh có thể làm được.
Vốn Lục Tinh cho rằng mình phải làm liếm cẩu của giáo hoa tới tận khi tốt nghiệp trung học phổ thông, ai ngờ ngay mới hôm qua, chuyện đã có bước chuyển ngoặt.
Một tên cầm đầu đám lưu manh vô tình nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Ngụy Thanh Ngư, sau đó… tinh trùng thượng não!
Ra ngoài lăn lộn, quan trọng là phải có bối cảnh, phải có thế lực!
Chỉ biết đánh đấm thì có tác dụng cái rắm gì!
Nhưng hắn không ngờ tới đầu lĩnh đám lưu manh kia lại không chịu nói lý chút nào, còn chưa đi hỏi thăm bối cảnh của Ngụy Thanh Ngư đã lỗ mãng dẫn theo đàn em côn đồ của mình, dự định ỷ vào nhiều người mà chặn đường Ngụy Thanh Ngư, ép buộc cô phải đồng ý.
Cho dù Ngụy Thanh Ngư không đồng ý cũng chẳng sao, trực tiếp để đám đàn em của mình gọi Ngụy Thanh Ngư là chị dâu được rồi!
Nếu chuyện đám côn đồ gọi Ngụy Thanh Ngư là chị dâu mà lan truyền khắp trường, Ngụy Thanh Ngư còn có thể làm gì được nữa?
Mà Lục Tinh nào có thể chịu?
Hắn là người cực kỳ có tố chất nghề nghiệp, không ai có thể tổn thương khách hàng của hắn.
Mâu thuẫn hết sức căng thẳng!
Vào lúc Lục Tinh quật ngã mười mấy tên côn đồ, vệ sĩ nhà Ngụy Thanh Ngư vốn tới đón Ngụy Thanh Ngư tiện thể quén dọn chiến trường.