Chương 14: Tự thân công lược (2)

Chương 14: Tự thân công lược (2)

Còn chưa là gì của nhau đâu, vậy mà đã muốn giải thích thay cho người ta rồi?

Nhưng Trương Việt vẫn nhắc nhở:

“Nghề của bọn họ quá bẩn, cậu chơi đùa thì được, đừng lún sâu vào.”

“Nhưng mình rất tò mò, sao lúc đó cậu lại muốn bao dưỡng đối phương? Lúc mình nghe được tin tức này mình còn cảm thấy kinh ngạc.”

Kiểu phụ nữ được vô số người theo đuổi như Tống Quân Trúc lại đi bao dưỡng một người đàn ông, ai nghe cũng phải thấy khiếp sợ.

Tống Quân Trúc không biết nên nói như thế nào.

Chẳng lẽ lại nói là vì Lục Tinh trông giống vị hôn phu của cô, cho nên cô mới thuê tới dể báo thù ư?

Cô không có mặt mũi để nói ra mấy lời như vậy.

Trương Việt cũng thức thời không hỏi thêm, chỉ nói: “Khi có cơ hội cậu tranh thủ quan sát hắn thử xem, xem rốt cuộc hắn thật lòng hay là giả vờ.”

Trước khi tắt điện thoại, Trương Việt dùng giọng điệu bình thản lại xen lẫn tò mò hóng hớt nói:

“Nếu sau này có tiến triển gì, cậu có thể trao đổi với mình, mình rất sẵn lòng lắng nghe!”

Tống Quân Trúc bật cười.

Sẵn lòng lắng nghe? Rõ ràng là cậu muốn hóng chuyện mới đúng!

Nhưng mà… Kiến nghị của Trương Việt cũng khá khả thi.

Trước đây Tống Quân Trúc không chú ý tới cử động hằng ngày của Lục Tinh, hiện tại nghĩ lại, cô bắt đầu phát hiện rất nhiều điểm vi diệu.

Ví như…

“Sao lúc mình khát nước, hắn có thể đưa nước ngay tới cho mình, chẳng lẽ hắn vẫn luôn quan sát mình?”

Hắn thật yêu mình.

“Sao lúc mình chửi hắn, án mắt hắn lại tổn thương, tuổi của hắn vốn không nên có kỹ thuật diễn tốt tới như thế!”

Hắn thật yêu mình.

“Sao hắn còn chưa có hành động gì vượt quá khuôn phép? Chẳng lẽ là vì thích thì có thể càn rỡ, còn yêu thì phải khắc chế ư?”

Hắn thật yêu mình.

Tống Quân Trúc nghĩ nghĩ một hồi, khóe miệng lại cong lên, để lộ ra ý cười ngay cả cô cũng không nhận ra.

Đến cuối cùng, cô hừ nhẹ một tiếng: “Coi như cậu có mắt nhìn!”

Mắt sáng hơn cái tên vị hôn phu đi tìm chân ái chó má gì kia gấp trăm lần!

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Quân Trúc hơi dừng một chút, nhanh chóng chỉnh sửa lại tóc mình rồi hắng giọng: “Vào đi.”

Cửa phòng bị mở ra, Lục Tinh bưng bàn ăn đứng ở cửa, ánh mặt trời như dát lên lưng hắn một vòng sáng rực rỡ.

“Giáo sư Tống, muốn ăn sáng không?”

Tống Quân Trúc liếc nhìn bữa sáng trên bàn, tất cả đều là món cô thích ăn.

Quả nhiên hắn yêu mình thật.

Lục Tinh nhìn chằm chằm mặt Tống Quân Trúc, ánh mắt nghi ngờ, không hiểu mụ điên phê chết tiệt này lại ảo tưởng ra cái gì nữa.

Sao lại im lặng không nói gì vậy?

Cô im lặng không nói, Lục Tinh cũng không biết nói gì, hai người chỉ có thể nhìn nhau như thế!

Mẹ!

Bệnh thần kinh!

Chờ đã…

Trong mắt Lục Tinh có tia sáng lóe lên.

Chẳng lẽ là vì tối qua uống quá nhiều rượu nên đau cổ họng?

Nghĩ tới đây, Lục Tinh lập tức cảm thấy mình đã tìm được chân tướng, thế là hắn lập tức xoay người đi rót nước.

Tống Quân Trúc mới vừa ngồi dậy chuẩn bị nói chuyện, bỗng phát hiện Lục Tinh lại rời đi mất?

“Này…”

Lời nói bị kẹt trong cổ họng, sắc mặt Tống Quân Trúc lập tức trầm xuống.

Ý gì vậy?

Lẽ nào hắn thấy mình sủng ái hắn mà làm kiêu sao?

Mấy giây sau, Lục Tinh bưng một ly nước ấm, lại lần nữa xuất hiện chỗ cửa phòng, nhẹ giọng nói:

“Giáo sư Tống, tối hôm qua cô uống quá nhiều rượu, có phải hiện tại cổ họng đang đau nhức không? Tôi rót cho cô ly nước ấm này, uống đi.”

Lông mày của Tống Quân Trúc lập tức giãn ra.

Hắn yêu mình thật.

Lục Tinh thử đi tới bên giường, cẩn thận đưa ly nước ấm cho Tống Quân Trúc.

Tống Quân Trúc liếc mắt đánh giá Lục Tinh, trong mắt lộ ra ý cười.

Cổ họng cô vốn không đau, nhưng nếu mình không uống, tuy ngoài mặt Lục Tinh vẫn mỉm cười nhưng hẳn trong lòng hắn sẽ thấy rất khó chịu nhỉ?

Nghĩ tới đây, Tống Quân Trúc nhận lấy ly nước uống hết.

Yes!

Lục Tinh thầm vỗ tay khen ngợi bản thân.

Mẹ nó!

Đoán đúng rồi!

Hắn quá thông minh, tiền này mình kiếm được là đúng đắn quá rồi!

“Hít…”

Đột nhiên Tống Quân Trúc hít sâu một hơi, hình như một bên mặt của cô hơi đau nhức?

Lẽ nào đêm qua mình bị ngã vào đâu đó ư?

Thấy Tống Quân Trúc sờ mặt, huyệt thái dương của Lục Tinh giật giật, yên lặng đặt mâm ăn lên bàn rồi nhẹ giọng nói:

“Giáo sư Tống, bữa sáng có hợp với khẩu vị của cô không? Toàn là món ăn nhẹ dễ tiêu hóa.”

“Tối qua cô uống hơi nhiều, nếu ăn các món nhẹ sẽ tốt cho dạ dày hơn.”

Tống Quân Trúc lập tức quên bẵng cảm giác đau nhức trên mặt, mắt liếc sang bữa sáng trên bàn.

Hắn thật yêu mình.

Biết mình đã uống nhiều rượu nên mới đặc biệt chuẩn bị bữa sáng này cho mình!

“Tôi không giỏi làm đồ ăn sáng, mấy món này là tôi ra tiệm mua, hẳn là sẽ ngon.”

Thấy Tống Quân Trúc không nói gì, Lục Tinh chỉ có thể nói như thế.

Tống Quân Trúc hơi khựng một chút rồi gật đầu.