Chương 13: Tự thân công lược
Dù hắn ta gửi tin nhắn cho cô vào lúc trễ thế này, cô vẫn có thể đáp lại một cách dịu dàng tới thế!
“Tên khốn kiếp không có lương tâm…”
Liễu Khanh Khanh vứt di động qua một bên, vừa nghĩ tới Lục Tinh muốn cô đi khám bác sĩ, cô lại nổi giận.
Nhưng mắng qua mắng lại một hồi vẫn không tìm được từ ngữ nào mới mẻ…
Càng nghẹn uất hơn!
Tích…
Lại là một âm báo tin nhắn vang lên, Liễu Khanh Khanh mím cặt môi, tay run run ấn mở.
Một giây sau, cô đứng bật dậy, chăn trên người cũng chảy xuống, không thể che chắn cảnh xuân tươi đẹp của thiếu nữ được nữa.
Liễu Khanh Khanh run run ấn mở tin nhắn Lục Tinh gửi tới.
“Bảo bối, em còn muốn trốn đi đâu nữa?”
“Em đúng là không nghe lời, thật muốn làm một cái lồng giam nhốt em lại, để em chỉ có thể…”
Giọng nói thâm trầm đầy chiếm hữu của Lục Tinh vang vọng trong phòng, gò má Liễu Khanh Khanh nhanh chóng đỏ lên.
Thì ra, từ nãy tới giờ Lục Tinh vẫn luôn bận rộn ghi âm cái này ư?
Hình như mình đã trách lầm hắn…
Chỉ chớp mắt, Liễu Khanh Khanh đã không còn tức giận gì nữa.
Không đúng!
Vẫn còn khí nóng!
Liễu Khanh Khanh không tự chủ được mà nhìn về phía món đồ chơi dùng để dập lửa trên đất, cắn chặt môi dưới.
Cái này…
Hẳn là không thấm nước đâu nhỉ?
Rửa xong còn có thể dùng được nữa không?
…
Ngày hôm sau.
【 Thế thân tôi bao dưỡng thích tôi, phải làm thế nào? 】
Rèm cửa sổ dày nặng che khuất ánh mặt trời, toàn bộ phòng ngủ chính vừa yên tĩnh vừa u tối.
Lúc này, chỉ có màn hình di động được đặt trên gối lóe lên tia sáng lành lạnh.
Tống Quân Trúc vùi mình trong chăn, xoắn xuýt mà nhìn chằm chằm hàng chữ trong khung tìm kiếm.
Cô có thể bình thản mặt không đổi sắc đối mặt với vô số hội nghị học thuật, có thể vững như thái sơn khi đối mặt với thực nghiệm khó giải quyết.
Nhưng mà…
Lúc này Tống Quân Trúc lại không biết phải làm thế nào.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ quẫn bách tới mức cần phải lên baidu xin giúp đỡ.
Suy nghĩ một hồi, Tống Quân Trúc lướt qua đại bản doanh của giới quảng cáo là baidu, bấm vào số điện thoại của bạn thân mình Trương Việt.
Điện thoại mới reo hai hồi chuông, Trương Việt đã bắt máy.
“Alo? Quân Trúc? Có chuyện gì vậy?”
Tống Quân Trúc cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt rầu rĩ nói:
“Không có việc gì thì không thể tìm cậu ư?”
Trương Việt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện hôm nay mặt trời cũng không mọc từ đằng tây.
Cô bạn thân này của mình quý trọng thời gian nhất, từ nhỏ tới lớn đều răn dạy mọi người rằng lãng phí sinh mệnh chẳng khác gì uống độc dược mãn tính.
Sao hôm nay lại đổi tính? Lại bằng lòng lãng phí thời gian cho việc nói chuyện trời đất?
Không đúng!
Vô cùng, cực kỳ, tuyệt đối là không đúng! Chắc chắn là đã có vấn đề gì!
Bản thân chủ động gọi điện thoại, không thể cứ im lặng mãi được, thế là Tống Quân Trúc ấp a ấp úng nói:
“Cái kia… Nếu có người thầm thích cậu…”
Lúc này, chỉ số thông minh của Trương Việt có thể so sánh với Eistein, đồng thời dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ấy có thể nhanh chóng tìm ra chân tướng.
“Con vịt cậu nuôi kia thích cậu rồi?”
Tống Quân Trúc sửng sốt một chút, vô thức phản bác:
“Không phải hắn, không phải như vậy, hắn chỉ có cuộc sống hơi khó khăn chút thôi…”
Giọng Trương Việt mang theo ý cười: “Vội vã giải thích giúp hắn như thế, xem ra tên nhóc kia không yêu đơn phương.”
Xong đời!
Sao mình lại tự đào hố chôn mình vậy?
Trương Việt nói với giọng khoe khoang:
“Từ nhỏ tới lớn, người thầm mến cậu có thể xếp hàng dài tới Pháp, cũng không thấy cậu cố ý hỏi thăm ai bao giờ, nếu không phải là vì tên nhóc kia thì còn có thể là vì ai?”
“Quả nhiên, mình chỉ mới nói hắn có một câu không tốt, cậu đã gấp gáp.”
Có thể làm bạn thân với Tống Quân Trúc, có ai là kẻ ngốc?
Nếu người ta đã đoán được, Tống Quân Trúc cũng không ấp úng che giấu nữa:
“Đêm qua mình uống say, hắn ngồi bên giường tỏ tình với mình, còn nói rất lâu.”
“Hắn tưởng mình không nghe được, nhưng thực tế là mình nghe được hết, chỉ là say choáng váng, không còn sức.”
Nhắc tới chuyện này, Tống Quân Trúc tựa vào đầu giường, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười câu hồn đoạt phách:
“Hắn nói hắn thích mình nhưng lại không dám nói, còn nói hắn yêu mình, không liên quan gì tới mình, không cần mình đáp lại.”
Trương Việt hoảng hốt:
“Đm! Cậu giỏi thật! Ngay cả loại người đi bán mình như hắn cũng không thể chống đỡ được sức quyến rũ của cậu!”
Nếu đối phương muốn nói ra mấy lời cố ý dụ dỗ Tống Quân Trúc, cần gì phải đợi tới khi người ta uống say khướt ngủ mê man rồi mới nói.
Nếu đã là nói thầm, vậy đương nhiên phải là lời thật lòng!
Nhưng Tống Quân Trúc vẫn sửa lời bạn thân: “Không phải hắn bán mình, bọn mình chưa từng xảy ra quan hệ.”
“Được được được.” Trương Việt cảm thấy buồn cười.