Chương 12: Tiểu biến thái (2)
Nhưng Lục Tinh lại do dự một hồi, cuối cùng hỏi:
“Bà chủ Liễu, cô đi gặp bác sĩ chưa? Bác sĩ nói sao?”
Ngay cả đại điên phê muốn theo đuổi nhân sinh hoàn mỹ tới cực hạn giống Tống Quân Trúc, khi nên ăn thì ăn, nên ngủ vẫn sẽ ngủ, nhưng Liễu Khanh Khanh lại khác.
Cô ấy thật sự không ngủ được, nếu mất ngủ thời gian dài rất có thể sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng…
“Cậu nói tôi có bệnh?”
Giọng của Liễu Khanh Khanh lập tức lạnh xuống.
Lục Tinh im lặng một lát rồi đổi chủ đề: “Xin lỗi, chúc cô có một giấc mộng đẹp, đêm mai gặp.”
“Không được tắt máy!”
Giọng điệu của Liễu Khanh Khanh lộ ra ý lạnh, cô cười lạnh nói:
“Cậu tưởng cậu là ai?”
“Chúng ta chỉ quen biết nhau hơi lâu một chút thôi, vậy mà cậu đã muốn sai sử khách hàng của cậu?”
“Được sủng có thể kiêu, nhưng phải có giới hạn!”
“Xin lỗi.” Lục Tinh nghiêm túc nhận lỗi.
Lần sau hắn sẽ không nói như vậy nữa.
Liễu Khanh Khanh không còn ngọt ngào dịu dàng như lúc “lồng tiếng” ban nãy nữa, trong giọng nói tràn đầy lạnh lẽo.
“Nhớ kỹ thân phận của cậu!”
Tút tút tút ---
Lục Tinh nhìn màn hình điện thoại đã kết thúc trò chuyện, không nhịn được bật cười.
Được rồi, động lòng trắc ẩn với khách hàng là tàn nhẫn với mình như thế đấy.
Lục Tinh nhìn thoáng qua thời gian, còn tới nửa tiếng nữa mới đủ 3h.
Kẻ có tiền đều như vậy ư?
Hắn mua thứ gì cũng phải so giá ba nhãn hàng, vậy mà Liễu Khanh Khanh còn tới nửa giờ nữa lại có thể bỏ luôn.
Lục Tinh suy nghĩ một chút: “Tôi vẫn không muốn nợ cô.”
Thế là hắn lên mạng tìm một kịch bản bệnh kiều, tự ngồi trong phòng khách ghi âm hết nửa giờ.
Sau khi ghi âm xong, hắn gửi bản ghi âm cho Liễu Khanh Khanh rồi ôm cặp sách nằm xuống sofa ngủ say sưa.
Trong nhà Tống Quân Trúc không có phòng của hắn, gương mặt này của hắn không xứng có được một căn phòng ngủ.
“Có thể ngủ sofa cũng đã tốt lắm rồi…”
Dù gì nó cũng thoải mái hơn là gầm cầu hay ghế dài trong công viên, hoặc là tòa nhà bỏ hoang nào đó.
…
Đại học Hải Thành.
Chỗ ở của giáo sư.
Cách…
Tiếng đèn phòng bật mở vang lên, cả căn phòng sáng rõ!
Một cô gái tóc ngắn ngang vai màu hồng nhạt đột ngột vén chăn lên, nưng trong mắt cô gái lại lóng lánh nước.
Một lát sau, từng giọt nước mắt rơi xuống trên chăn, làm ướt một mảng lớn.
Liễu Khanh Khanh run rẩy cắn chặt răng, bàn tay đang nắm chặt chăn cũng run rẩy, vừa hít mũi vừa mắng:
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”
“Thấy tôi có bệnh, muốn tôi đi gặp bác sĩ, cuối cùng cậu cũng không muốn giả vờ nữa?”
“Thật ra cậu vẫn luôn cảm thấy yêu cầu của tôi rất ghê tởm đúng không?”
Mắng tới cuối cùng, Liễu Khanh Khanh lại khóc tới đỏ cả mắt lên.
Mất ngủ thời gian dài lại thêm lời Lục Tinh nói khiến cô như trúng một đòn nặng nề.
Hàng mi dài của Liễu Khanh Khanh dính đầy nước mắt, trông tủi thân vô cùng, sợi tóc màu hồng cũng xốc xếch, ẩn chứa một loại mỹ cảm khác.
“Khốn nạn!”
Tay Liễu Khanh Khanh lục lọi trong chăn một hồi mới tìm được một thứ đồ chơi hình bầu dục, sau đó cô ném mạnh thứ đó lên sàn.
Thoáng nhìn qua thứ trong suốt trên sàn nhà, Liễu Khanh Khanh che mặt, buồn bực nức nở.
“Tôi cũng không còn cách nào khác…”
Cô cũng muốn được ngủ một giấc thật ngon, cô đã uống thuốc, Trung y Tây y, cả thuốc cổ truyền, biện pháp gì cô cũng thử hết rồi.
Nhưng không có tác dụng!
Tình cờ một ngày, Liễu Khanh Khanh nghe được giọng nói của Lục Tinh trên website.
Chỉ chớp mắt, một loại cảm giác tê dại như bị điện giật chạy khắp toàn thân, khiến đầu óc cô trống rỗng!
Sau đó, Liễu Khanh Khanh như tìm được biện pháp giúp cô đi vào giấc ngủ.
Cô nghe giọng nói của Lục Tinh, dựa vào mấy món đồ chơi này để lên đỉnh, cuối cùng thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Giọng nói của người khác không có tác dụng, chỉ có Lục Tinh mới có thể.
Vì không để Lục Tinh cảm thấy cô quá ghê tởm, cô đã cố gắng áp chế thời gian xuống còn một tuần hai lần.
Nhưng tại sao?
Tại sao cô đã khắc chế như thế rồi, Lục Tinh vẫn còn cảm thấy cô có bệnh?
Liễu Khanh Khanh tủi thân vùi mình dưới chăn, che mặt nức nở.
Tích…
Là âm thanh báo tin nhắn vang lên, khiến Liễu Khanh Khanh lập tức hoàn hồn.
Là Lục Tinh ư?
Liễu Khanh Khanh hơi kinh hỉ ấn mở di động, sau đó lại thất vọng phát hiện đó chỉ là tin nhắn của hội học sinh.
【 Phó hội trưởng 】 : Hội trưởng, lãnh đạo trường học muốn chúng ta chuẩn bị tuyên truyền chiêu sinh.
Chỉ chớp mắt Liễu Khanh Khanh đã suy sụp xuống. Cô hít mũi một cái, vẫn dịu dàng tinh tế mà đáp lại:
【 Mình biết rồi, ngày mai cậu tổ chức mọi người làm kế hoạch đơn giản đi, ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá 】
Sau khi cô ấn gửi đi, phó hội trưởng ở đầu bên kia điện thoại nhận được tin nhắn, mừng như điên.
Oa oa oa!
Hội trưởng không hổ là hoa khôi danh xứng với thực của trường đại học Hải thành!
Quả nhiên là vừa ngọt ngào lại vừa dịu dàng a a a a!