Chương 11: Tiểu biến thái (1)

Chương 11: Tiểu biến thái (1)

Tích…

Điện thoại được kết nối, trong điện thoại truyền tới giọng nói dịu dàng lại ngọt ngào:

“Chào buổi tối.”

Cho dù đối phương không nhìn thấy, nhưng Lục Tinh vẫn ngồi ngay ngắn, bắt đầu lật giở sổ.

Phía trên ghi chép các thông tin liên quan tới vị khách hàng này.

Mỗi khi bắt đầu nhiệm vụ liếm cẩu, hắn đều có thói quen ghi chép thông tin của khách hàng, phòng ngừa xuất hiện tình huống bắt nhầm kênh.

【 Liễu Khanh Khanh, nữ, tuổi tác không rõ, mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng 】

Hai người quen nhau trên mạng từ hai năm trước, lúc đó Lục Tinh lên mạng làm công việc trò chuyện trực tuyến bán thời gian.

Trong phần giới thiệu của người trò chuyện trực tuyến sẽ có một đoạn tin nhắn thoại công khai, để khách hàng có thể biết được giọng nói thật của trò chuyện viên.

Liễu Khanh Khanh mắc chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lục Tinh, không ngờ cô lại có thể ngủ ngon một cách thần kỳ.

Thế là ngay sau đó, Liễu Khanh Khanh chủ động liên lạc với Lục Tinh, hai người sẽ nói chuyện với nhau mỗi tối thứ bảy chủ nhật.

Nói chuyện nha, cũng không thể nói mấy thứ vô nghĩa được.

Nếu như nói Tống Quân Trúc là đại điên phê vậy Liễu Khanh Khanh này chính là tiểu biến thái.

Cô sẽ gửi cho Lục Tinh một ít kịch bản để Lục Tinh đọc lên, là loại kịch bản mà chữ xuất hiện trên website sẽ bị bôi đen làm mờ.

Nhưng không sao, mỗi lần nói chuyện ba giờ, giá 3000 tệ.

Đối với Lục Tinh, công việc này chẳng khác gì “đánh vần” nhặt tiền.

Ngoại trừ có một số lời kịch trong kịch bản khiến mặt già của hắn đỏ lên thì nó chẳng có một chút khó khăn nào.

So easy!

“Lần này tôi cần sắm vai… tổng giám đốc bá đạo?”

Lục Tinh nhìn kịch bản Liễu Khanh Khanh gửi tới, càng nhìn càng thấy Liễu Khanh Khanh đúng là tiểu biến thái!

Hết lần này tới lần khác, giọng nói của Liễu Khanh Khanh lại dịu dàng ngọt ngào, thật sự không nhìn ra cô lại là người có loại khuynh hướng như thế.

Điện thoại đã được kết nối. Lục Tinh hắng giọng, dùng thanh tuyến hoàn mỹ nhất của bản thân mà cất tiếng cười khẽ trầm thấp, nói:

“Cún con ngoan, em chờ sốt ruột lắm rồi đúng không?”

Hô hấp của người ở đầu dây bên kia cứng lại, giọng nói dịu dàng xen lẫn chút hưng phấn vang lên:

“Không sốt ruột chút nào! Em bằng lòng chờ anh!”

Lục Tinh mặt không cảm xúc nhìn kịch bản, lời nói ra lại lười biếng tùy ý vô cùng:

“Vậy ư? Cún con ngoan như vậy, muốn được khen thưởng cái gì đây?”

“Muốn… Muốn ưm…”

Một kịch bản phải “lồng tiếng” suốt một giờ, Lục Tinh càng lồng tiếng càng thấy buồn ngủ.

Tới cuối cùng, trong đầu hắn bị các loại từ ngữ như trừng phạt rồi khống chế rồi cố chấp bla bla chiếm hết.

Hắn nghĩ, chẳng lẽ tổng giám đốc bá đạo không cần đi làm thật ư?

Cả ngày cứ hành hạ tới hành hạ lui như vậy, rốt cuộc bọn họ kiếm được tiền từ đâu ra?

Mẹ!

Toàn len lén kiếm tiền không nói cho hắn!

Dựa vào cái gì hắn muốn kiếm tiền phải liều sống liều chết như thế!

Liễu Khanh Khanh lại càng lồng tiếng càng hưng phấn!

Giọng của cô xuyên qua ống nghe điện thoại truyền tới bên tai Lục Tinh, trong giọng nói không ức chế nổi run rẩy và kích động.

Lục Tinh nghĩ thầm: Nếu phương pháp này có thể trị được chứng mất ngủ mới là kỳ cmn quái thật sự!

Đọc loại kịch bản này trước khi đi ngủ chỉ khiến adrenalin trong cơ thể người càng lúc càng điên cuồng hơn có được không?

Thôi quên đi.

Khách hàng đã trả tiền rồi, hắn cũng lười nói, chỉ cần nghe theo là được.

Tiếp sau, hắn còn lồng tiếng kịch bản người thợ sửa chữa máy móc, nhưng trên cơ bản chỉ có Lục Tinh đóng kịch một vai.

Bởi vì Liễu Khanh Khanh đang phát lũ, không còn sức để đối diễn với hắn.

Thân là liếm cẩu chuyên nghiệp, vào lúc khách hàng không thể phối hợp kịp thời, hắn vẫn phải tiếp tục màn trình diễn của mình.

Rất nhanh đã tới rạng sáng một rưỡi.

Liễu Khanh Khanh vẫn còn bừng bừng phấn chấn như trước, giọng nói cũng càng lúc càng hưng phấn.

“A!” Liễu Khanh Khanh tới rồi.

Tiếng la mềm mại xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai Lục Tinh, chỉ chớp mắt Lục Tinh đã thở phào nhẹ nhõm.

Trước mặt khách hàng khác, hắn phải khống chế được biểu cảm trên mặt mình, nhưng ở chỗ Liễu Khanh Khanh, hắn phải khống chế giọng nói.

Hắn không nhìn thấy mặt của Liễu Khanh Khanh, cũng không biết khách hàng trông như thế nào, chỉ có thể căn cứ độ hưng phấn trong giọng nói của đối phương để phán đoán.

Thật mệt mỏi.

“Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt.”

Giọng nói của Liễu Khanh Khanh lộ ra vẻ thỏa mãn.

Đầu óc cô còn đang dư vị cảm xúc mới vừa rồi, miệng thở hổn hển nói.

“Tôi có thể ngủ ngon giấc rồi. Mấy ngày nay tôi vẫn luôn mất ngủ, tiền tôi đã gửi qua Alipay cho cậu…”

Hai người đã duy trì quan hệ này được 2 năm, cũng có thể tính là tương đối quen thuộc.

Liễu Khanh Khanh trả thù lao rất sảng khoái.

Ngoại trừ cô hơi biến thái ra, gần như không có yêu cầu gì khác, cũng rất tốt tính.