Chương 10: Đại điên phê

Chương 10: Đại điên phê

“Chờ khi mình kiếm đủ tiền rồi, mình nhất định phải tìm một nơi non xanh nước biếc, rời khỏi đám bệnh thần kinh này thật xa mới được!”

Lục Tinh vừa lẩm bẩm vừa xách Tống Quân Trúc lên.

Tống Quân Trúc cao 1m68, đặt trong đám nữ sinh cô cũng không thấp, nhưng vào tay Lục Tinh, cô vẫn nhẹ như gà.

Phịch một tiếng, Tống Quân Trúc bị Lục Tinh ném vào trong bồn tắm, không chút lưu tình.

“Khụ khụ khụ!”

“Đáng chết!”

Lục Tinh không ngờ tới sau khi Tống Quân Trúc say khướt rồi, ngay cả tự tắm rửa cũng không làm được?

Ngay một giây trước khi điên phê nạm vàng chết trong bồn tắm, Lục Tinh nắm lấy cần cổ bóng loáng của Tống Quân Trúc, xách cô ra khỏi mặt nước.

Tuyết sơn bị băng tuyết bao phủ quanh năm, đỏ mọng đỏ tươi sinh trưởng ở nơi băng thiên tuyết địa, có thể xưng là thần tích!

“Tắm rửa, tắm, cho tôi, tắm…” Giáo sư Tống dùng giọng ngắt quãng không được liền mạch của mình để sai sử người.

Nếu không phải Lục Tinh đã nắm gáy cô kéo lên, đoán chừng tin tức cô chết chìm trong bồn tắm sẽ áp đảo thành tích học thuật mới nhất của cô!

“Cô chắc chứ?”

Lục Tinh lại hỏi lại lần nữa.

Tống Quân Trúc khó chịu nhíu mày: “Khó… khó ngửi, tắm, tắm cho tôi!”

Lục Tinh trừng muốn lật cả mí mắt.

Biết khó ngửi còn uống rượu?

Tầm mắt của Lục Tinh tránh đi quả mọng trên núi tuyết, cam chịu số phận mà cầm bông tắm lên, lấy sữa tắm rồi tắm cho Tống Quân Trúc.

Bốp…

Khi bông tắm trượt tới bụng, giáo sư Tống đã say khướt thưởng cho Lục Tinh một bạt tai.

Bốp!

Lục Tinh không chút do dự tát lại.

“A…”

Lần đầu tiên trong đời Tống Quân Trúc bị đánh, nhưng cô lại không hề hay biết.

Gò má bị hơi nước hun nóng, đỏ ửng kiều diễm, thậm chí vì cơ thể đang được ngâm trong nước ấm thoải mái nên cô còn rầm rì mấy tiếng.

Thiếu niên đội tai mèo mặc trang phục nữ bộc, trên người chẳng có một chút khí chất ấm áp đáng yêu, bình tĩnh nói:

“Trong hợp đồng có viết rồi, không được phép tát tai tôi."

Đánh người không đánh mặt, đây có thể tính là một trong những điểm mấu chốt của Lục Tinh.

Chờ khi hắn dùng bông tắm cọ rửa khắp người người phụ nữ một lượt rồi, Lục Tinh mới kéo khăn tắm qua, bọc người phụ nữ lại ném lên giường lớn trong phòng ngủ chính!

Tống Quân Trúc mới được tắm rửa thoải mái xong, hàng mày vốn đang nhíu chặt cũng được thả lỏng hơn, trông như một con búp bê tinh xảo, xinh đẹp nhưng cũng khiến người ta không dám tới gần.

Lục Tinh đứng bên giường nhìn từ trên cao xuống, sau đó lại lấy một cuốn sách nhỏ từ trong túi ra, lật tới trang của Tống Quân Trúc.

【 Những điểm cần lưu ý về Tống Quân Trúc:

Trước khi đi ngủ phải thổ lộ với cô 10 phút.

… 】

Trong rất nhiều điểm cần chú ý, dù là điểm nào Lục Tinh cũng sẽ nghiêm túc chấp hành.

Thế là, Lục Tinh ngồi trên sàn nhà bên mép giường, cầm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Tống Quân Trúc.

Hắn cũng không quan tâm Tống Quân Trúc có nghe thấy hay không, dù sao thì hắn cũng chỉ cần mở mấy câu tình cảm trong điện thoại ra đọc theo là được!

“Anh yêu em, em là người anh yêu nhất cuộc đời này, nhưng em lại không để ý tới anh. Nhưng không sao, anh yêu em là đủ, không liên quan gì tới em…”

Đọc đủ 10 phút, Lục Tinh mới thả lỏng tay Tống Quân Trúc ra, lẩm bẩm nói:

“Cho dù răng mình có tốt tới mức nào, đọc cái này nhiều cũng phải ê răng.”

Nhìn Tống Quân Trúc đã tiến vào mộng đẹp, cuối cùng Lục Tinh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay coi như xong.”

Trong số các khách hàng của hắn, Tống Quân Trúc là người trả nhiều tiền nhất, nhưng cũng là người có nhiều yêu cầu nhất.

Nhưng không sao, SVIP luôn có đặc quyền!

Tách…

Lục Tinh tắt điện trong phòng ngủ chính, nói nhỏ:

“Chúc giáo sư Tống ngủ ngon.”

Lạch cạch…

Cửa phòng ngủ chính lặng lẽ khép lại. Tống Quân Trúc vốn đang ngủ yên trên giường lúc này lại nhíu mày bất an.

Dường như cô nghe được tiếng nói gì đó.

Là có người đang thổ lộ với cô ư?

Là Lục Tinh ư?

Vậy sao đột nhiên hắn lại không nói tiếp nữa?

Tống Quân Trúc như mộng mà không phải mộng, tay nắm chặt cái chăn, muốn Lục Tinh tiếp tục thổ lộ.

Một giây sau, tay cô nắm trúng tai mèo lông lá mềm mại.

Là Lục Tinh!

Lục Tinh đang ở ngay bên cạnh cô, Lục Tinh sẽ luôn ở bên cạnh cô, Lục Tinh mãi mãi sẽ không rời bỏ cô!

Nửa năm vừa rồi là nửa năm cô có cuộc sống phong phú nhất.

Tống Quân Trúc nắm chặt tai mèo trong tay, khóe môi nhếch lên để lộ ra nụ cười hạnh phúc, sau đó nặng nề chìm vào giấc mộng đẹp.

“Cũng may gien của mình tốt, dù thiếu ngủ vẫn có thể cao ra.”

“Đây cũng là cống hiến duy nhất mà hai cái tên chỉ lo sinh không lo nuôi kia có thể làm ra được.”

Nhìn đồng hồ treo tường biểu hiện đã tới 11h, Lục Tinh miễn cưỡng nằm trên sofa phòng khách chợp mắt một chút.

11:30.

Điện thoại của Lục Tinh đổ chuông rất đúng giờ, hắn lập tức nhảy xuống khỏi sofa.