Chương 2: Chí Dị Huyền Nghi Chi: Hồng Y - Chương 2: Khổ Chủ Họ Quan

Hồng Y kỳ thực không phải tên là Hồng Y.

Vô Dạng từng gặp Hồng Y hai lần.

Lần đầu thấy Hồng Y, là năm tám tuổi.

Cùng mẫu thân từ nhà cậu trở về, xe ngựa hơi xóc, thời điểm hoàng hôn, tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ màng, quanh mình là sự vắng vẻ bất thường, không ghe được tiếng trêu đùa cố đè thấp của thị vệ và tỳ nữ của mẫu thân, không nghe được tiếng mẫu thân hát cho muội muội, thậm chí đến tiếng ngựa hí cũng không thấy. Đoàn xe chậm rãi tiến lên trong im lặng, một loại sợ hãi chưa từng trải qua và bất an không lí do chầm chậm trườn lên, quấn lấy cậu bé, khiến cho Vô Dạng tám tuổi không thể động đậy. Cậu nhìn về một phía khác của thùng xe, muội muội đang nằm trên gối mẫu thân ngủ say, hơi thở đều đặn, phát hiện cậu tỉnh lại, mẫu thân dùng ngón trỏ sơn đỏ chói điểm nhẹ lên môi, sau đó vươn một tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Màn xe màu xanh che kín như bưng, khóa chặt những thứ xảy ra bên ngoài ở một nơi mà cậu không thể nhìn thấy. Cậu ngơ ngác nhìn về phía ngoài cửa sổ, rốt cuộc không nhịn được giãy ra khỏi sự trấn an của mẫu thân, nhào người tới bên cửa sổ, dùng ngón trỏ lén lút vén lên một góc màn xe ——

Đoàn xe đang đi qua một trấn nhỏ, xa gần có tới hàng trăm phòng ốc đình viện, rất nhiều nhà đang mở rộng cửa, nhưng không thấy ai ra vào. Sắc trời đã tối dần, nhưng toàn bộ thôn trấn không có một ngọn đèn nào, không một làn khói bếp, cũng không thấy một người sống nào.

Nơi nơi đều tĩnh mịch.

Nhìn kỹ hơn một chút, ven đường có một cáng cứu thương cực kỳ đơn sơ, cũng có người, đang nằm lăn lóc bên lề, nếu nhìn sơ qua còn tưởng là một cái bao bị vứt đi.

Mẫu thân đưa tay ra từ phía sau muốn kéo cậu lại, cậu chỉ thở hổn hển bám chặt lấy bệ trụ cửa sổ, tiếp tục nhìn lén trấn nhỏ an tĩnh tới quỷ dị đó qua khe hẹp.

—— Chính là thời khắc đó, thậm chí rất nhiều năm sau mỗi lần hồi tưởng lại Vô Dạng vẫn không kiềm được run rẩy.

Trên nóc nhà xa xa có một bóng người đỏ chói lờ mờ, vừa không phải đỏ thắm mà cũng không phải đỏ tươi, vừa chết chóc lại mơ hồ lưu động sát ý ngầm, nếu phải hình dung thì màu đỏ đó như là máu tươi ngưng kết lại. Xa tới mức nhìn cái gì cũng mơ hồ một mảng, nhưng đến vạt áo phấp phới của người đó, hay là thứ đó, cũng có thể thấy rõ ràng, không thể nắm bắt được mặt mũi, nhưng tiếu ý kỳ diệu yêu dị trên gương mặt lại như thiêu vào mắt, tới chết cũng không thể quên.

Khi phát hiện ra thì tay chân đều đã trở nên lạnh lẽo, nhất thời đầu đau đớn như bốc cháy.

Sau đó khi cậu hỏi về cái đêm kỳ dị đó, về trấn nhỏ kỳ dị nọ, mẫu thân nói thôn trấn đó bị nhiễm bệnh dịch, giải thích rằng: “Bệnh dịch, là thứ đáng sợ nhất trên đời.”

Vô Dạng trả lời mẫu thân: “Thứ đáng sợ nhất trên đời không phải là bệnh dịch.”

Mẫu thân sửng sốt một chút, cười cười đẩy cậu: “Đứa bé này! Vậy con nói xem, cái gì đáng sợ nhất?”

Trước mặt chợt hiện ra cái bóng hồng sắc kia, cậu cúi đầu, không trả lời. Đợi đêm khuya, một mình nằm trên giường, cậu mới thốt nên hai chữ ——

“Hồng Y!”

Đáng sợ nhất trên đời này là ‘Hồng Y’.

Bởi vì ‘Hồng Y’ chính là cái chết, là điềm gở.

Từ ngày hôm đó, Vô Dạng coi ‘nó’ là Hồng Y.

Lần tiếp theo Vô Dạng gặp lại ‘nó’, là một chạng vạng của hai năm sau đó. Cái bóng đỏ tươi vẫn xa xa, cao cao như cũ, đứng trong sơn trang, trên nóc nhà khắc hoa cong cong duyên dáng, góc áo bay bay trong gió như là máu tươi tuôn ồ ạt. Thân thể Vô Dạng nhất thời cứng đờ, không thể mảy may động đậy, nỗi sợ vô hạn vô biên gào thét ập tới từ bốn phương tám hướng, lạnh lùng cười mà trói chặt chân tay cậu. Mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng ——

Hồng Y!

Không biết qua bao lâu, Vô Dạng bừng tỉnh từ cơn sợ, như là phát cuồng chạy về phía Hồng Y đứng. Nhưng vẫn chậm, vừa bước vào cửa, hạ nhân, hộ vệ, tỳ nữ nằm la liệt dưới đất, đập vào mắt là máu tươi ngập đất, trước mắt toàn một màu đỏ.

Hai mắt Vô Dạng trợn lớn.

Cậu chậm rãi ngồi xuống, sờ sờ cỗ thi thể gần nhất, biểu cảm hỗn hợp giữa tuyệt vọng và thống khổ trong khoảnh khắc cái chết vĩnh viễn ngưng kết trên gương mặt của người đó. Hồng Y ở trên nóc nhà mỉm cười lạnh lẽo. Có một bản năng nào đó thúc giục cậu tông cửa bỏ chạy, nhưng cảm giác không tin nổi và sự sợ hãi khi đối mặt với sự thực khiến Vô Dạng run lên bần bật, mờ mịt lê bước qua từng thi thể, đi vào nội viện.

Cũng như trấn nhỏ cậu thấy năm tám tuổi. Nơi nơi đều tĩnh mịch.

Mẫu thân ôm muội muội ngã vào cửa, mái tóc luôn được búi gọn gàng giờ xõa tung trong vũng máu. Phụ thân hình như bị thương, miễn cưỡng tựa trên cây cột. Nam nhân kia thì đứng bên cạnh. Cầm đao, trên đao là máu, trên người cũng là máu, đến con mắt cũng màu đỏ, trên mặt nam nhân mang vẻ lãnh tĩnh rồi lại cuồng loạn, toàn thân trên dưới đểu tản ra vẻ xơ xác tiêu điều, như là Tu La.

Cậu nhịn xuống xung động muốn thét lên, lão đảo lao tới.

Đao vẫn hạ xuống…

Phụ thân nắm tay nam nhân, khẽ gọi một tiếng: “Ngô Câu…”

——

Ngô Câu…

Vô Dạng sợ hãi giật mình tỉnh giấc.

Một tiếng phụ thân thấp giọng gọi trước khi chết đó như còn quanh quẩn bên tai.

Ánh mặt trời có chút chói chang, Vô Dạng đưa tay che trên trán, con mắt chớp vài cái, cảnh tượng trước mắt mới chậm rãi trở nên rõ ràng. Cảm giác được y phục trên lưng ướt đầm, hắn xoay người đứng lên, tìm bộ khác để thay.

Không khí trong góc phòng bắt đầu rối loạn, sau đó lan tràn. Có thứ gì đó đang chộn rộn.

“Đói bụng à?”

Động tác trên tay Vô Dạng thoáng ngưng, hướng về góc nhà.

Nơi đó truyền tới những âm thanh ngắn ngủi như tiếng nức nở tinh tế.

Hắn mỉm cười một chút, lại nhu thuận mở miệng: “Biết rồi.”

Hắn cài vội nút áo, bước nhanh về phía đầu giường. Xốc chăn đệm lên, bên dưới ván giường lộ ra ngăn ngầm. Vô Dạng mở ngăn ngầm ra, cẩn thận nâng thứ bên trong đặt lên bàn —— hóa ra chính là rương gỗ mà hôm đó Vô Dạng dùng để đổi lấy tay phải của Vi Trường Ca. Có thể cảm giác được khí tức trong phòng càng lúc càng nóng nảy, Vô Dạng cười khẽ.

Hắn mở rương gỗ ra.

Bên trong rương chỉ có một ống trúc mảnh mai, dài hơn tấc, nhỏ nhắn như ngón tay trẻ con, đẽo gọt cực kỳ thô lậu, nhưng lại tỏa ra ánh xanh mờ mờ.

Vô Dạng móc dao ra từ trong ngực, cứa qua ngón trỏ trái thật nhanh. Lưỡi dao sắc bén dị thường, thậm chí ban đầu còn không nhìn thấy vết thương trên ngón tay, nhưng, dần dần có tơ máu ứa ra, ngưng tụ thành giọt, máu bắt đầu tuôn ra từ vết thương. Vô Dạng đặt miệng ống trúc vào bên cạnh ngón trỏ, máu chảy vào trong ống như có linh tính, hoặc là nói, bị ống trúc hút vào.

Không khí lại bỗng im ắng bình tĩnh trở lại.

Trong phòng vang lên một đợt âm thanh liếm mút như là nỉ non, trong đó pha lẫn tiếng thở dài sung sướng. Một thiếu niên dần dần thành hình từ trong ánh sáng phản xạ, cuộn mình nằm sấp trên đùi Vô Dạng, mút lấy ngón tay chảy máu như là rất đói khát, đôi mắt xếch dài mảnh mang ý cười nhìn về phía Vô Dạng.

Vô Dạng mỉm cười nhìn lại thiếu niên, đột nhiên, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cố sức đẩy thiếu niên ra. Thiếu niên kêu một tiếng, dữ tợn nhào lại, nắm tay trái của hắn cắn thật mạnh, răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào thịt, sắc mặt Vô Dạng tái nhợt, tay phải vỗ một cái lên đỉnh đầu thiếu niên, trong miệng lẩm bẩm, thiếu niên phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ như trẻ con buông tay hắn ra, lui người lại, run rẩy phủ phục trên mặt đất.

Vết thương trên tay trái huyết nhục mơ hồ.

Vô Dạng chỉ nhìn thoáng qua, rồi liền khom người xuống ôm lấy thiếu niên đang không ngừng run.

“Đau lắm sao?”

Trên mặt thiếu niên còn vương nét thống khổ, oán hận nhìn chằm chằm Vô Dạng.

Vô Dạng sửng sốt một chút, rồi ôm chặt lấy cậu: “Xin lỗi”. Hắn đưa tay ôm lấy thắt lưng thiếu niên, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng mà vuốt ve, đồng thời không ngừng khẽ an ủi bên tai thiếu niên: “Không sao nữa… không sao nữa rồi…”

Rốt cuộc thiếu niên không run nữa, chậm rãi thả lỏng thân thể trong lòng Vô Dạng.

Nhận ra sự thay đổi đó, Vô Dạng bất giác nở nụ cười như là không sơn tân vũ.

Niên thiếu lộ ra vẻ oán độc trong thoáng chốc.

Lát sau ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào không gì sánh được với Vô Dạng.

“Ngươi thấy ác mộng à?”

“Ừ.”

“Ta đói ghê gớm, mà mãi ngươi không tỉnh…” Thiếu niên nâng mắt như là oán giận.

“Xin lỗi.”

“Ngươi mơ thấy gì vậy?”

Vô Dạng như có chút suy nghĩ mà buông thiếu niên ra, nhìn cậu đầy nghiền ngẫm.

Thiếu niên cười càng thêm xán lạn.

Vô Dạng thản nhiên nói: “Ta không thể nói.” Hơi ngưng, rồi tiếp: “Vân Trung, ngươi đang có ý đồ gì?”

Thiếu niên không nói lời nào, giảo hoạt nheo mắt.

Hai người đều có ý xấu riêng, nhìn nhau cười lớn.

Vô Dạng nghiêng đầu nhìn cậu, mở miệng có chút tiếc nuối: “Vân Trung, lúc nào ngươi mới có thể quên hết chuyện cũ?”

Vân Trung vẫn cười khanh khách như cũ, hơn nửa buổi mới hỏi ngược lại: “Lẽ nào ngươi có thể quên hết chuyện trước kia sao?”

Vô Dạng sửng sốt, đưa tay vuốt tóc Vân Trung, trầm mặc mập mờ.


Rất nhiều người đều nói khi Vi Trường Ca nở nụ cười là lúc đẹp nhất, anh tuấn nhất, ngay đến người trước giờ ít khi dễ dàng tán thưởng ai như Tô Vọng Ngôn trong một lần uống say cũng nói như vậy.

Đến nay Vi Trường Ca còn nhớ như in dáng vẻ Tô Vọng Ngôn ngày đó —— Đại công tử Tô gia ngà ngà say, nét mặt mang chút hồng mỏng manh, một tay chống má. Mắt liếc chênh chếch, bảy phần tửu ý đó liền biến thành mười phần diễm sắc, sau đó thốt nên một câu: “Khi ngươi cười, đôi mắt thật sáng.”

—— “Khi ngươi cười, đôi mắt thật sáng.”

—— Vi Trường Ca nhớ kỹ những lời này. Vì vậy y luôn tận lực duy trì vẻ tươi cười, tận lực dùng những nụ cười khác nhau để biểu hiện ý tứ bất đồng.

Điều đầu tiên Vô Dạng thấy sau khi mở cửa, chính là nụ cười của Vi Trường Ca.

“Chào buổi sáng.”

Vô Dạng nhìn y một hồi, mở miệng nói: “Ngươi tìm được người rồi?”

Vi Trường Ca lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Vậy vì sao không chặt tay phải trước rồi hẵng tới?”

“Còn một tháng nữa mới tới thời hạn, Vô Dạng huynh cần gì phải sốt ruột?”

Trả lời, chính là nam tử đứng sau Vi Trường Ca.

Vô Dạng nhìn người nọ một chút, nhạt nhẽo hỏi: “Vị này là?”

Người nọ mỉm cười “Tại hạ Tô Vọng Ngôn, đến giúp Vi Trường Ca lấy tay phải về —— ngươi không mời chúng ta vào ngồi chút sao?”

Vô Dạng hơi trù trừ một chút, rồi tránh ra.

“Sao các ngươi tìm được nơi này?”

Tô Vọng Ngôi ngồi xuống bên cạnh Vi Trường Ca, cười nói: “Trượng nghĩa mỗi tại đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân. Ngươi đã quên ngươi có một bằng hữu tên là Vương Phi sao?”

Vô Dạng lắc đầu, cười nói: “Ta tin tưởng hắn. Có điều… Vương Phi là một người thành thật, tâm can thủy tinh, không giống hai vị, nói đến lòng dạ tâm kế, sao có thể là đối thủ của Vi bảo chủ và Tô công tử?” Hắn rót trà vào chén, rồi đặt xuống trước mặt hai người: “Ta ở đây hẻo lánh, không có trà ngon đãi khách, hai vị đừng lấy làm phiền lòng.”

Tô Vọng Ngôn nhìn trà đặt trước mặt một chút, không hề uống, đột nhiên gõ vang vào miệng chén, phát ra tiếng ‘Keng’ giòn tan.

Vô Dạng nhìn hành động của cậu, ngạc nhiên nói: “Tô công tử sợ ta hạ độc ư?”

Tô Vọng Ngôn cười yếu ớt: “Không dám.”

Nói xong liền nâng chung trà lên uống một ngụm nhỏ như để chứng minh.

Vô Dạng cười quay sang Vi Trường Ca: “Ngươi chưa tìm được Ngô Câu, cũng không phải tới để đưa tay phải cho ta?”

“Đúng.”

“Vậy, vi bảo chủ tới đây là vì việc gì?”

Vi Trường Ca cũng không dáp lời, móc ba quân xúc xắc từ trong ngực ra đặt lên bàn: “Muốn mời Vô Dạng huynh chỉ giáo lần nữa.” Y cũng không chờ Vô Dạng trả lời, cấp tốc ngửa đầu uống hết nước trong chén, rồi úp chén xuống ba con xúc xắc, tay lắc qua lại vài lần, rồi giương mắt nhìn về phía Vô Dạng: “Ta nói là ba lục.”

Trên mặt Vô Dạng lộ ra nụ cười ám muội: “Ta đoán vẫn là tam, tứ, tứ.”

Vi Trường Ca lật chén, quả nhiên là tam, tứ, tứ. Vi Trường Ca chỉ nhìn lướt qua, buông cái chén tiếp tục úp lên xúc xắc, sau một lúc lâu, lại lật lên —— lần này đây, mở ra bất ngờ là ba lục.

Vi Trường Ca cười: “Ngươi không sai, ta cũng không sai —— lần trước ở tửu lâu nọ, Trường Ca thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa.”

Thần sắc Vô Dạng ngược lại trở nên nhẹ nhõm: “Ta biết nhất định ngươi sẽ phát hiện. Một người thua mất tay phải, quyết không có khả năng không lật chén xúc xắc để xác định lại —— ngươi tới để đòi lại tiền cược?”

Vi Trường Ca lắc đầu: “Nếu chính miệng ta nhận thua, thì bất kể thế nào chính là thua. Ta sẽ không đổi ý. Có điều muốn tìm Ngô Câu sợ rằng còn phải nhờ vào sự hỗ trợ của ngươi mới xong.”

Vô Dạng đang định nói gì, đột nhiên bị Tô Vọng Ngôn xen miệng: “Ở đây yên tĩnh quá.”

Vô Dạng liếc cậu một cái, trả lời: “Ta thích an tĩnh, nơi phố phường quá ồn ào, núi non tĩnh lặng, vậy nên ta mới tới đây ở cả ngày làm bạn cùng tiều phu nông tẩu.” (nông tẩu = lão nông dân)

“Một mình ở trong núi không tịch mịch sao?

“Cũng tạm. Ta chuyển tới đây cũng chưa quá nửa năm.”

“Thì ra là thế.” Tô Vọng Ngôn gật đầu, dừng một chút, đột nhiên nói: “Còn một vị chủ nhân nữa đâu? Sao Vô Dạng huynh không mời người đó ra cho chúng ta gặp?”

Sắc mặt Vô Dạng khẽ biến: “Tô công tử nói đùa, căn nhà nhỏ này nhìn một cái là hết, ngoại trừ ta còn có thể có ai nữa?”

Mắt Tô Vọng Ngôn nhìn Vô Dạng sáng quắc, khí định thần nhàn: “Có lẽ vị kia vốn không phải là người.”

“Trên đường tới ta đã thấy không bình thường. Vùng hoang dã đúng là thường yên tĩnh hơn nơi khác, nhưng ở đây lại quá mức yên tĩnh —— thanh sơn u cốc, vậy mà đến một tiếng chim hót trùng kêu cũng không nghe thấy, chẳng phải là tĩnh tới có chút kỳ quái sao?” Tô Vọng Ngôn chậm rãi hớp một ngụm trà, chuyển câu chuyện “Loại yên tĩnh này ta từng gặp qua ở vùng Vân Quý.”

“Miêu Cương là vùng của côn trùng, nổi bật hơn cả là độc vật, ngay đến trong nhà của dân bản xứ cũng thường sẽ có rắn rết côn trùng lui tới. Nhưng mọi người từng tới Miêu Cương đều biết, gặp phải những thứ đó là hoàn toàn bình thường, nếu mà có một căn nhà nào hoàn toàn không có độc vật ra vào, ngay đến xung quanh cũng không thấy tiếng côn trùng, không có bóng dáng rắn chuột, thì mới là đáng sợ thật sự —— bởi vì ngôi nhà như vậy ắt là dưỡng vật cực độc thiên hạ hiếm thấy, có thể làm cho đồng loại lân cận đều phải chạy trốn —— lấy cách nói của Trung Nguyên, thì chính là Cổ.

Ván cược lần trước, còn có vừa rồi, Vi Trường Ca tung ra rõ ràng là ba lục, khi lật ra lại biến thành tam, tứ, tứ, vấn đề không phải ở xúc xắc, mà là tại khi đó hắn bị mê hoặc, hắn thấy tam, tứ, tứ kỳ thực chỉ là ảo giác. Nếu như ta đoán không sai hẳn là do nữ tử họ Quản kia gây ra đúng không? Quỷ không thể xuất hiện giữa ban ngày. Còn Cổ, thiên kỳ bách quái, cho dù có một vài loại có thể khống chế tâm trí con người cũng không quá kỳ quái.”

Tô Vọng Ngôn liếc về phía Vi Trường Ca, nhấn vào từng câu từng chữ: “Vi đại bảo chủ của chúng ta lại thấy sắc mà nảy lòng tham, thấy đẹp loạn óc, sắc mê tâm khiếu, vậy mà lại dễ dàng để bị lừa!”

Vi Trường Ca sửng sốt, biết là cậu tức giận, không thể làm gì khác hơn là cười khổ.

Vô Dạng nói: “Ngươi nói là ta dùng Cổ?”

Tô Vọng Ngôn lắc đầu: “Không.”

Rồi hỏi ngược lại: “Ngươi biết vừa rồi khi rót trà cho ta, vì sao ta phải gõ vào chén không?”

“Vì sao?”

Tô Vọng Ngôn nói: “Nhà nuôi Cổ khi mời ai dùng trà hoặc đồ ăn, khách nhân gõ như thế là để biểu thị đã nhìn ra chân tướng, Cổ sẽ không thể tác quái được nữa. Nhưng vừa nãy ta gõ lên chén, ngươi lại hỏi ‘Tô công tử sợ ta hạ độc ư?’, mà ba lục điểm Vi Trường Ca lắc ra vẫn biến thành tam, tứ, tứ. Vì vậy ta biết ngay, không phải là Cổ.”

“Vậy Tô công tử cho rằng đó là gì?”

Tô Vọng Ngôn lẳng lặng nhìn Vô Dạng nửa buổi, cười tươi sáng: “Nàng kia nói mình họ Quản, kỳ thực, nàng ta không phải ‘họ’ Quản —— mà là quản hồ.”

(‘Quản’ là ống trúc ^^ chi tiết mời xem tiếp chương sau)

Trong phòng một trận lặng im.

Vô Dạng bỗng cười nói: “Ai cũng nói Tô đại công tử trên thông thiên văn dưới tường địa lý, quả nhiên không sai. Vô Dạng bội phục!”

Tô Vọng Ngôn cũng chắp tay, nói: “Không dám. Vô Dạng huynh sao không mời Quản cô nương ra đây gặp mặt?”

Vô Dạng mỉm cười cúi đầu, thản nhiên nói: “Vân Trung, ra đi.”

Chỉ nghe một chuỗi tiếng cười, sau đó có người nhẹ giọng nói: “Vi bảo chủ, lâu nay vẫn khỏe chứ.”

Vi Trường Ca quay ngoắt đầu lại (thấy ‘gái’ có khác), một thiếu niên mỉm cười đứng ở góc tường, mi mục như họa, mơ hồ chính là dáng vẻ của nữ tử họ Quản lúc kia. Vi Trường Ca ngẩn ra, ngơ ngác nhìn một hồi, nói: “Là ngươi!”

Thiếu niên mím môi cười, đi tới đứng phía sau Vô Dạng, nói: “Tại hạ Quản Vân Trung, làm phiền bảo chủ nhớ thương rồi.”

Vi Trường Ca ngạc nhiên nói: “Hóa ra ngươi không phải là nữ sao?!”

Vân Trung liếc y một cái, chỉ cười không đáp.

Tô Vọng Ngôn nhìn Vi Trường Ca, lại nhìn Vân Trung, hừ lạnh một tiếng: “Ảo ảnh sinh ra từ tâm, trong lòng ngươi chỉ toàn là hình ảnh tuyệt sắc mỹ nữ, mắt đương nhiên cũng thấy là tuyệt đại giai nhân rồi.”

Nói xong, lườm y một cái, quay đầu đi.

Vi Trường Ca có chút xấu hổ dời mắt, nhưng thấy Tô Vọng Ngôn vẻ mặt giận dữ, lại không khỏi lặng lẽ mỉm cười.

(:”3 anh hâm rồi)

Vô Dạng đưa tay kéo Vân Trung ngồi xuống bên cạnh, nói với Vi Trường Ca: “Tô công tử đoán không sai, Vân Trung quả thực là Quản hồ, hắn đi theo bên ta từ năm mười sáu tuổi, có thể thắng được một cánh tay của bảo chủ cũng là nhờ Vân Trung.”

Tô Vọng Ngôn hừ nhẹ một tiếng.

Vi Trường Ca khẽ cười khổ, chuyển đề tài: “Hai tháng nay ta và Vọng Ngôn dùng hết biện pháp, vẫn không tìm được Ngô Câu ngươi cần. Kỳ hạn ba tháng sắp tới, cứ tiếp tục như thế, sợ rằng phải mời ngươi tới Thiên Hạ bảo lấy thứ ngươi thắng cược mất.”

Tô Vọng Ngôn nhấp một ngụm trà, sắc mặt nguôi giận một chút, thanh âm vẫn bình tĩnh nói: “Vô Dạng, thứ ta nói thẳng, tất cả ngươi làm không phải đều là vì tìm được Ngô Câu sao? Tìm không được người, cầm một cánh tay phải bị chặt bỏ chỉ sợ cũng chẳng có nhiều tác dụng lắm. Nhưng Vi Trường Ca cũng không thể không có cánh tay đó. Sao không nói tất cả những điều ngươi biết cho chúng ta? Nói không chừng có manh mối gì đó ngươi không chú ý. Chỉ cần có đầu mối, Thiên Hạ bảo và Tô gia nhất định có thể tìm được người, tay phải của Vi Trường Ca cũng có thể được bảo vệ…”

Vô Dạng cúi đầu im lặng, lát sau cắn răng nói: “Được, ta nói cho các ngươi. Ta tìm hắn, chính là vì huyết hải thâm thù!”

Hắn xiết chặt nắm tay, giọng căm giận kể: “Nợ máu của hai trăm ba mươi bảy mạng người gã phải trả bằng máu!”

Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đều không nhịn được thầm kinh hãi. Tuy đã ngờ tới Vô Dạng và Ngô Câu nhất định có thâm thù đại hận, nhưng lại không ngờ mối thù hận này lại liên lụy tới hơn hai trăm mạng người.

Vân Trung khoát lên tay Vô Dạng như là để an ủi, Vô Dạng nắm tay cậu, hít sâu một hơi, nói từng chữ một: “Ta họ Quan.”

Vi Trường Ca nghẹn ngào: “Ngươi họ Quan?”

Vô Dạng lập lại lần nữa: “Ta họ Quan, tên của ta, gọi là Quan Vô Dạng.”

Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn nhìn nhau, chậm rãi hỏi: “Mười hai năm trước, Ly Hồng sơn trang tại Nhạc Châu trong một đêm chịu nạn diệt môn, trong đó bao gồm cả vợ chồng trang chủ, sơn trang trên dưới hơn trăm khẩu đều bị người ta sát hại. Phu nhân trang chủ Liên Quyên, chính là ấu nữ (con gái nhỏ) của Hao Kiếm Liên Phạt Viễn, Liên Phạt Viễn nghe tin, phát thiệp khắp võ lâm tìm hiểu tin tức, muốn báo thù cho gia đình của con gái. Không ngờ chưa đầy một tháng, Liên gia cũng gặp phải thảm họa diệt môn. Quan Thành trang chủ Ly Hồng sơn trang, được xưng là Trung Nguyên đệ nhất khoái đao, Hao Kiếm cũng là một nhân vật đã thành danh từ lâu trên giang hồ, môn nhân đệ tử có nhiều người là nhân tài mới xuất hiện, liên tục gặp thảm biến, dù một người cũng không còn sống sót! Ngay cả hung thủ là ai cũng không rõ… Năm xưa tin tức truyền đi oanh động toàn bộ võ lâm, mười hai năm nay tới giờ vẫn là một vụ án lớn chưa được giải quyết. Ngươi nói, chẳng lẽ chính là thảm án diệt môn của Ly Hồng sơn trang đó?”

“Không sai.” Vô Dạng nện mạnh lên bàn: “Quan Thành là cha ta. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, năm xưa sót lại ta may mắn không chết, chính là để lấy lại công đạo cho hai trăm ba mươi bảy mạng người hai nhà Quan, Liên!”

Vi Trường Ca vô thức giơ lên chén trà uống một ngụm, nói: “Ý của ngươi là, huyết án của hai nhà Liên, Quan đều là do Ngô Câu gây nên?”

“Tận mắt trông thấy, há có thể là giả?!!”

Vi Trường Ca lại nói: “Trong chốn giang hồ đều đồn hai nhà Liên, Quan không còn ai sống sót, sao ngươi lại trốn được?”

Vô Dạng buồn bã nói: “Ngày đó ta trở về, mẹ và em gái đều đã gặp phải độc thủ. Cha bị thương, dựa trên cột, một nam nhân khắp thân toàn máu cầm đao đứng một bên, hắn nhìn cha ta hồi lâu, cuối cùng một đao đâm vào ngực cha ta, chính vào lúc đó, cha nắm tay nam nhân gọi một tiếng ‘Ngô Câu’, thế nên ta mới biết tên nam nhân đó. Giết cha ta xong, liền đi về phía ta. Ta vốn tưởng rằng mình trốn không thoát rồi, không ngờ, hắn chỉ nhìn ta —— cả đời ta cũng không quên được đôi mắt của hắn, đôi mắt hắn đỏ đỏ, trong đó tràn đầy hận ý, quả thực như muốn bùng cháy! Nhưng hắn nhìn ta không chuyển mắt, như vậy, nhưng lại như là còn thương tâm hơn cả ta… Không biết qua bao lâu, nam nhân đó thở thật dài, ngược lại như là nức nở, xoay người đi vào nội đường. Khi đó ta mới mười tuổi, vừa sợ vừa thương tâm, chỉ biết khóc thôi, lại không hề nhân đó mà bỏ chạy. Khi hắn đi ra, trong tay cầm một cái rương nhỏ…”

Nói tới đây, Vô Dạng hơi dừng lại.

Như cảm thấy điều gì, ánh mắt bốn người đều không hẹn mà cùng tập trung vào chiếc rương gỗ cổ xưa nằm trên bàn. Vô Dạng cười khổ, đưa tay vuốt ve bên ngoài rương gỗ: “Cái rương mà hắn cầm, chính là cái mà các ngươi đang nhìn đây —— cái rương này vốn đặt trong phòng cha ta, khi ta còn nhỏ từng mấy lần thấy cha ta lén nhìn nó thở dài, nhưng trong rương có cái gì thì đến mẹ ta cũng không biết —— khi người kia cầm cái rương này đi ra, thấy ta, lại sửng sốt một hồi, rốt cuộc lấy thứ bên trong ra nhét vào ngực, sau đó nhẹ nhàng đặt cái rương này trước mặt ta, rồi bỏ đi.”

Vô Dạng nói tới đây, suy nghĩ một chút lại lắc đầu, thần sắc mờ mịt, lẩm bẩm: “Là hắn tha cho ta… Vì sao hắn buông tha ta? Vì sao…?”

Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn tuy sớm biết về vụ án võ lâm phức tạp này, nhưng tình tiết trong đó thì lần đầu được biết, đều nghe đến nhập thần. Tô Vọng Ngôn đánh vỡ sự trầm mặc hỏi: “Sau đó thì sao?”

Vô Dạng như bị kéo ra từ trong hồi ức, bỗng lấy lại tinh thần, trầm giọng trả lời: “Sau đó ư? Sau đó, ta quỳ gối trước thi thể cha mẹ thề rằng phải báo thù cho họ, rồi suốt đêm rời khỏi Ly Hồng sơn trang. Ta ra đi một mình, vốn muốn tới Liên gia tìm ông ngoại giúp ta báo thù, đợi ta vất vả mới tới được Liên gia đã là hai tháng sau đó… Không ngờ tới, Liên gia cũng đã…”

Giọng Vô Dạng dần thấp xuống, hắn hít một hơi, tiếp tục nói:

“Ta sợ bị kẻ thù tìm thấy, từ đó về sau mai danh ẩn tính, lưu lạc một mình. Khi đó ta còn nhỏ tuổi, lại không xu dính túi, trà trộn vào đám ăn mày xin cơm qua ngày, có mấy lần thiếu chút nữa thì chết đói hoặc bị người ta đánh chết. Cuối cùng mệnh ta chưa tận —— trải qua khoảng nửa năm những ngày như thế, rốt cuộc để ta gặp được Mai cô cô! Cha ta từng có ân với cô cô, sau khi cô cô ngẫu nhiên biết được thân phận của ta liền thu lưu ta, dạy dỗ ta tới lớn, cô cô đối với ta như con ruột, với ta đúng là ân trọng như núi… Mấy năm đó, không lúc nào ta quên được hai chữ ‘báo thù’! Không ngày nào ta không nghĩ tới việc tìm ra Ngô Câu, dùng đầu hắn để tế hai trăm ba mươi bảy mạng người của hai nhà Quan, Liên!”

Một hài tử mười tuổi, không thân không thích, trên mình mang huyết hải thâm thù lưu lạc khắp nơi, đủ loại gian khổ trong đó đương nhiên không cần phải kể tới. Vi Trường Ca bỗng thấy lòng bi thương, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Vô Dạng, ngươi có từng nghĩ tới không? Ngô Câu võ công cao cường, giết người như phạt cỏ, dù ngươi tìm được hắn thì ngươi định báo thù thế nào?”

“Chuyện này không nhọc Vi bảo chủ quan tâm, chỉ cần có thể tìm được Ngô Câu, tự nhiên có ta giúp Vô Dạng báo thù.” Vân Trung vẫn cười đáng yêu như cũ. Nhìn Vô Dạng vẻ mặt ngậm ngùi, cậu nhẹ nhàng ngả lên đầu vai Vô Dạng, dịu dàng nói: “Thôi nào, đừng nghĩ tới quá khứ nữa… Bây giờ, chúng ta nên ưu tiên việc thương lượng xem tìm Ngô Câu như thế nào…”

Vô Dạng gượng cười với cậu, rồi xoay sang hai người kia: “Vi bảo chủ, Tô công tử, những điều ta biết đều đã nói hết. Hai vị có manh mối gì chưa?”

Vi Trường Ca gõ gõ mặt bàn, bỗng bật cười: “Vọng Ngôn ngươi nghĩ sao?”

“Trước tiên tới Nhạc Châu.”

Vô Dạng kinh ngạc, lấy làm lạ hỏi: “Đi Nhạc Châu? Ly Hồng sơn trang đã trở thành phế tích từ lâu, dù năm xưa Ngô Câu để lại đầu mối gì, qua nhiều năm như vậy cũng đã sớm bị tro bụi mai một rồi, hiện tại tới Nhạc Châu có ích gì?”

Tô Vọng Ngôn mỉm cười: “Có những thứ, dù qua bao nhiêu năm vẫn y như cũ.”

“Cái gì?”

“Thi thể.” Tô Vọng Ngôn trả lời rất nhanh.

“Không sai.” Vi Trường Ca nói tiếp: “Chỉ cần tìm được người năm xưa khám nghiệm tử thi cho vụ án mạng ở Ly Hồng sơn trang là có thể biết rất nhiều việc —— chí ít, vẫn còn hơn việc tìm kiếm của chúng ta hai tháng nay.”


:)) Khổ anh Vi, vụ thấy gái mờ mắt này sẽ còn bị em nó ghim dài dài… Mah nói chung anh có tật mê gái nên chắc cũng có tiền án tiền sự rồi:-”

(Suýt) mất tay phải không oan tí nào:-“