Tô Vọng Ngôn quay đầu lại nhìn cửa phòng đã đóng chặt, nhíu nhíu đầu mày, bước nhanh về phía trước.
Vi Trường Ca theo thường lệ đuổi theo, sóng vai đi bên cậu.
Cổ thụ cao thẳng um tùm che khuất bầu trời, nương theo tiếng bước chân ‘sàn sạt’, dần dần có tiếng côn trùng kêu vang nho nhỏ và thỉnh thoảng thấy tiếng chim hót.
“Không đúng.”
“Không đúng? Cái gì không đúng?”
Tô Vọng Ngôn dừng bước, có chút hoang mang nói: “Vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp.” Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước, giữa trán nhíu chặt, vẫn đang cố sức suy tư.
Vi Trường Ca nhìn cậu trầm tư, vài tiếng thở dài không thể nghe thấy, ôn nhu nói: “Đừng suy nghĩ nữa, đợi tới Nhạc Châu thì tất cả sẽ trở nên rõ ràng.”
Tô Vọng Ngôn không để ý đến y, vừa bước nhanh đi tới, vừa lẩm bẩm: “Rốt cuộc không đúng chỗ nào??? Rốt cuộc là chỗ nào không đúng???”
Vi Trường Ca lại thở dài, mất kiên nhẫn đưa tay ra kéo Tô Vọng Ngôn.
Tô Vọng Ngôn sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, quay đầu trừng mắt nhìn y: “Làm gì vậy?”
Vi Trường Ca nói: “Ngươi ta nói Ngũ Tử Tư một đêm đầu bạc, nếu Vi Trường Ca vì bảo vệ tay phải mà lại liên lụy Tô đại công tử suy nghĩ tới bạc đầu, chẳng phải là lỗi lớn sao?”
Tô Vọng Ngôn nhìn y nửa ngày, cười khúc khích, bất đắc dĩ nói: “Mà thôi, đành hy vọng tới Nhạc Châu mọi sự tình có thể tra ra manh mối —— đúng rồi, ta nghĩ tới một cách…”
“Cách gì?”
“Kỳ hạn ba tháng sắp tới trước mắt, nếu không tìm được Ngô Câu thì ngươi định làm sao? Lẽ nào thật sự phải giương mắt ngồi nhìn Vô Dạng tới lấy tay phải của ngươi đi à?”
Vi Trường Ca nói: “Đường đường bảo chủ Thiên Hạ bảo sao có thể thất tín với võ lâm? Nếu thật sự như vậy, Vi Trường Ca cũng chỉ đành dâng tay phải lên.”
Tô Vọng Ngôn thở dài nói: “Ta biết ngươi ắt sẽ không chịu bội ước… Cũng được, không thể làm gì khác hơn là có lỗi với Vô Dạng tiểu huynh đệ rồi…”
Vi Trường Ca nghi hoặc hỏi: “Tức là sao?”
“Dù là hết kỳ hạn mà vẫn không tìm được Ngô Câu, chỉ cần Vô Dạng không tới được Thiên Hạ bảo thì sẽ không sao —— quy củ trên giang hồ, chỉ cần chủ nợ một ngày không tới cửa, thì tay phải của ngươi có thể giữ lại một ngày; nếu ba năm hắn không tới, tay phải của ngươi sẽ được bảo vệ ba năm. Ngay cả hắn cũng không cần tiền cược, vậy ngươi cũng không coi là thất tín với võ lâm nữa.”
Vi Trường Ca kinh ngạc nói: “Ngươi muốn ta giết hắn? Vậy trăm triệu lần không thể!”
Tô Vọng Ngôn cười lạnh nói: “Ngươi là quân tử, nhưng ta thì là tiểu nhân —— ta muốn ngươi giết hắn khi nào? Chỉ cần tự hắn không đúng hạn tới lấy tiền cược là được? Vậy chỉ cần bản thân hắn không rảnh mà tới là được.
Vi Trường Ca bị cậu nói châm chọc, cũng có chút xấu hổ, lúng túng nói: “Ngươi có biện pháp gì?”
Tô Vọng Ngôn cười cười, hỏi ngược lại: “Ngươi có biết Quản hồ là gì không?”
Không đợi trả lời, liền tự tiếp tục: “Quản hồ, kỳ thực hẳn nên gọi là Phạn cương sử. Muốn tạo thành một con Quản hồ nói khó không khó, nhưng cũng thực sự không dễ dàng. Bắt một con hồ ly —— việc này thì dễ. Tiếp đó đánh đập tàn nhẫn một trận rồi chôn dưới đất, chỉ được lộ đầu ở ngoài —— đến đây thì có chút không dễ dàng nữa —— ngươi biết không? Hồ ly tuy thể hình nhỏ, nhưng sức vóc thì lại không nhỏ chút nào, nếu chôn nới lỏng quá, nó sẽ nhanh chóng giãy được ra; nếu chôn chặt, thì lai tụ huyết mà chết. Sau đó bỏ đói nó bảy ngày, đặt thức ăn ở chỗ con hồ ly đó có thể nhìn thấy, ngửi thấy nhưng không thể với tới, sau bảy ngày, khi mà oán hận của nó tích tụ tới đỉnh điểm thì có thể đào lên, dùng gậy đánh đập dã man tới chết hoặc rút máu cho chết. Nói chung là càng tàn khốc càng tốt.”
Nghe tới đó, Vi Trường Ca không nhịn được rùng mình một cái.
Tô Vọng Ngôn liếc nhìn y, nói: “Lúc này, tự chủ (chủ nuôi) sẽ niệm phong hồn chú, đem hồn phách của nó phong vào một loại tượng thần, làm liên tục như thế bảy bảy bốn chín ngày, lúc này mới đại công cáo thành. Từ đó về sau, Quản hồ sẽ theo bên người tự chủ chờ được sai khiến. Có điều tuy uy lực của Quản hồ rất lớn, nhưng cũng hung mãnh không gì sánh được. Nó từng chịu sự đối đãi cực kỳ tàn khốc, bởi vậy nhất định sẽ nhớ mãi không quên chuyện cũ, ôm hận mãi mãi, một khi có cơ hội sẽ dốc hết sức ra để trả thù tự chủ.”
Vi Trường Ca ngạc nhiên: “Ý ngươi là Vân Trung đối với Vô Dạng…”
“Vân Trung? Gọi thân thiết ghê nhỉ.” Tô Vọng Ngôn cười như không cười, dừng một chút rồi nói tiếp: “Quản Vân Trung và Quan Vô Dạng nhìn sơ thì như là thân mật khăng khít, nhưng bên trong nhất định đã sớm bốn bề sóng dậy. Chỉ cần có thể lợi dụng Quản Vân Trung, ván cược của ngươi và Quan Vô Dạng liền có thể mặc kệ rồi.”
Vi Trường Ca giương mắt nhìn mây mù trên núi xa xa, một lát sau than khẽ: “Nhưng như vậy thì có lỗi với Vô Dạng rồi.”
Tô Vọng Ngôn trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói: “Không thù không oán, hắn mở miệng liền muốn lấy tay phải của ngươi, lẽ nào có suy nghĩ cho ngươi sao? Hiện tại trước mắt chúng ta cứ tăng cường việc tìm kiếm Ngô Câu, còn chuyện của Vô Dạng thì tới lúc đó hẵng hay…”
Vi Trường Ca gật đầu.
Hai người nhanh chóng xuống núi, lên đường đi Nhạc Châu.
Cũng may lộ trình không quá xa, Vi Tô hai người ra roi thúc ngựa, tới giữa trưa ngày thứ ba thì đã tới Nhạc Châu.
Phân đà của Thiên Hạ bảo ở Nhạc Châu đã nhận được thông báo từ trước, toàn bộ trên dưới đều kính cẩn chờ ở ngoài cửa. Vừa xuống ngựa Vi Trường Ca liền vừa đi vào vừa hỏi: “Sự tình tra xét đến đâu rồi?”
Chủ sự của Thiên Hạ bảo tại Nhạc Châu là một hán tử gầy gò mặc một thân lam sam. Hán tử đó bước lên một bước trả lời: “Hồi bảo chủ, đã tra được rồi. Năm xưa chính là bộ đầu Lý Thiên Ứng và ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) Hồ Nhị đảm nhiệm việc khám nghiệm và chôn cất cho Ly Hồng sơn trang, Lý Thiên Ứng thì năm ngoái đã chết, Hồ Nhị kia…”
“A,” Vi Trường Ca ngừng bước, nói: “Chết như thế nào?”
Hán tử gầy gò chần chờ một lúc, ấp úng nói: “Cái này… cái này… nghe nói là chết vì sợ… thuộc hạ tuy không thể tin được, nhưng mọi người ở Nhạc Châu đều nói vậy…”
Vi Trường Ca nói: “Đều nói như vậy? Là có người thấy hắn chết như thế nào sao?”
Hán tử gầy gò xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: “Đúng. Hơn nữa là không ít người thấy.”
Vi Trường Ca liếc hắn một cái, ra lệnh ngắn gọn: “Nói.”
Hán tử gầy gò tường thuật: “Hồi bảo chủ, là như thế này. Mùng mười tháng tám năm ngoái, Lý Thiên Ứng và một đám bộ khoái của nha môn cùng tới Xảo Vân các ở trong thành để tìm việc vui ——“
Hắn ngẩng đầu nhìn Vi Trường Ca một cái, giải thích: “Xảo Vân các đó, là câu lan viện tốt nhất ở trong địa phận Nhạc Châu phủ —— vừa vặn nửa tháng trước, có một vị Minh Nguyệt cô nương tới Xảo Vân các, nói là được dùng tiền mời từ Dương Châu tới, sắc nghệ song tuyệt, là một thanh quan bán nghệ chứ không bán thân. Minh Nguyệt đó ca nghệ tuyệt vời, ở Xảo Vân các nửa tháng mà đầu đường cuối ngõ không ai không biết, cứ đến tối là khách mộ danh lại đến. Lý Thiên Ứng cùng đoàn người tới để đặc biệt nhìn Minh Nguyệt. Tối hôm đó, Xảo Vân các náo nhiệt phi phàm, theo những người chứng kiến kể, Lý Thiên Ứng và mấy đồng liêu gọi rượu và thức ăn, tìm mấy cô nương tiếp khách, rồi ngồi trong đại sảnh chờ. Tới khi Minh Nguyệt đi ra, hắn đã say chuếnh choáng rồi, nhưng cũng không thấy có điểm nào không thích hợp. Minh Nguyệt vừa ra, toàn bộ Xảo Vân các đều im ắng, Minh Nguyệt cười cười, nói mấy câu rồi bắt đầu hát, nhưng vừa hát nửa bài, Lý Thiên Ứng đột nhiên hét to một tiếng, đứng lên lật tung bàn, đôi mắt lồi ra ngoài, vẻ mặt kinh hãi, cả người đều phát run, vẻ mặt như sắp phát điên kêu to ‘Đó là gì’ ‘Không phải người, ngươi không phải người’. Có hai bộ khoái đứng lên muốn túm lấy hắn, Lý Thiên Ứng lại kêu một tiếng ‘Đừng tới đây! Đừng tới đây!’, nghiêng đầu một cái rồi cứ thế mà chết… Quan phủ khám nghiệm cũng không tìm được vết thương gì, liền kết án là bệnh phát. Nhưng Lý Thiên Ứng vừa mới qua bốn mươi, đang lúc thân thể khỏe mạnh, nghe nói bình thường cũng không ốm đau gì, hơn nữa trăm người ở đó hôm đấy đều tận mắt thấy diễn biến sự việc, bởi vậy không bao lâu liền truyền ra lời đồn rằng hắn trúng tà, chết vì sợ…”
Vi Trường Ca hơi trầm ngâm, lại hỏi: “Minh Nguyệt kia thì sao?”
Hán tử trả lời: “Nghe nói là bị hoảng sợ, lâm bệnh không dậy nổi, không lâu sau liền quay về Dương Châu tĩnh dưỡng rồi.”
Vi Trường Ca thở dài, còn chưa mở miệng đã nghe Tô Vọng Ngôn cười một tiếng, tiếp lời: “Vi đại bảo chủ đúng là thương hương tiếc ngọc ghê nhỉ!”
Vi Trường Ca giật mình nói: “Ngươi biết rõ ta không phải là ý đó…”
Tô Vọng Ngôn cũng chẳng nghe y nói, chuyển hướng hán tử gầy gò kia, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Vậy là Hồ Nhị khám nghiệm tử thi à?”
Cậu với Vi Trường Ca đã tương giao nhiều năm, trong Thiên Hạ bảo cũng nhiều người biết cậu, hán tử kia nghe vậy liền khom người, vô cùng cung kính nói: “Hồi Tô công tử, sau khi Lý Thiên Ứng chết, Hồ Nhị kia đã mất tích rồi, người nhà của hắn hỏi thăm khắp nơi cũng không ra tung tích. Có điều nếu là người bảo chủ muốn tìm, chúng thuộc hạ dù liều mạng cũng không dám có chút nào chậm trễ, sau khi nhận được lệnh của bảo chủ, phân đà Nhạc Châu đã điều động toàn lực, lật tung mọi ngõ ngách trong chu vi trăm dặm…”
Tô Vọng Ngôn biết là hắn lại đang khoe thành tích, không khỏi mỉm cười.
Vi Trường Ca khoát khoát tay, ngắt lời: “Ngươi chỉ cần nói cho ra rốt cuộc có tìm được người hay không?”
Người nọ đáp: “Dạ, dạ, nhờ hồng phúc của bảo chủ, các huynh đệ cuối cùng cũng may mắn không làm hổ thẹn —— hóa ra sau khi Hồ Nhị rời nhà thì vẫn trốn ở trong Đắc Vân tự ngoài thành ba mươi dặm, xuất gia làm hòa thượng.”
Vi Trường Ca mỉm cười, nói: “Được. Ngươi tới chỗ kế toán lĩnh ba nghìn lượng bạc, thưởng cho ai có công.”
Hán tử mừng rỡ, cảm tạ Vi Trường Ca, rồi còn ân cần nói: “Thuộc hạ đã chuẩn bị tiệc rượu nghênh tiếp bảo chủ và Tô công tử, mời bảo chủ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta sẽ phái người đi gọi Hồ Nhị tới.”
Vi Trường Ca gật đầu, nhấc chân định bước vào trong. Vừa đi hai bước phát hiện Tô Vọng Ngôn không theo sau, nhìn lại thì thấy Tô Vọng Ngôn đã xoay người ra ngoài. Vi Trường Ca vội vã sải bước, túm cậu lại: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Đắc Vân tự.”
“Đắc Vân tự?” Vi Trường Ca sửng sốt, nói: “Cũng đâu phải gấp gáp nhất thời —— dùng bữa trưa xong rồi chúng ta cùng đi?”
“Muốn ăn thì tự ngươi ăn, ta không đói bụng.” Tô Vọng Ngôn cũng không quay đầu lại, dùng sức gạt tay y ra, nhảy lên ngựa đi.
Vi Trưởng Ca sửng sốt, vội vàng lên ngựa đuổi theo. Y dùng sức quất ngựa, mãi tới khi chạy được hai ba dặm mới bắt kịp Tô Vọng Ngôn, cười bồi nói mấy lời ngon ngọt, nhưng Tô Vọng Ngôn vẫn không thèm để ý. Y không khỏi thở dài.
Tô Vọng Ngôn nghe y thở dài, ghìm mạnh ngựa lại, lạnh lùng nói: “Ngươi đã không muốn thì cần gì phải đuổi theo!”
Vi Trường Ca cũng ghìm cương, bình tĩnh nhìn cậu cả nửa buổi, rồi lại thở dài, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu? Bất kể ngươi đi đâu, ta cũng đều phải theo.”
Tô Vọng Ngôn ngẩn người, một lát không nói gì.
Hai người phóng ngựa chậm rãi đi trên con đường ra khỏi thành, hồi lâu đều không mở miệng. Tuy là sau giờ ngọ, nhưng ánh mặt trời lại không quá gay gắt, dọc đường đi vó ngựa tung lên chút bụi mù. Nghe một tiếng chim hót, Vi Trường Ca quay đầu, thấy một con hoàng tước bay lướt qua bên đường vút vào rừng, đột nhiên y nói: “Gần đây hình như ngươi đặc biệt hay nổi giận…”
“Thế nào, chê ta khó ở chung?” Tô Vọng Ngôn cười nhạt một tiếng: “Vậy còn không mau mau trở về nhàn nhã ra vẻ bảo chủ của ngươi? Hay là còn muốn tìm vài cô nương Xảo Vân các tới nhậu cùng mới thỏa mãn? Hừ, việc gì phải chịu khổ theo ta lăn lộn?”
Vi Trường Ca lặng lẽ một hồi, dịu dàng nói: “Mấy ngày liền bôn ba, ta cũng chỉ là muốn cho ngươi nghỉ ngơi một chút.”
Y dừng lời, rồi bật cười: “Thực ra ta lại thích suốt ngày theo ngươi ‘lăn lộn’ một chỗ như vậy nha…”*
Trên mặt Tô Vọng Ngôn chợt nóng bừng, thấp giọng trách mắng: “Nói cái gì vậy?”
Vi Trường Ca mỉm cười, đột nhiên đưa tay ra kéo cậu lại: “Ta đáp ứng ngươi.”
“Cái gì?”
“Ta đáp ứng ngươi sau này không nói chuyện với Quản Vân Trung nữa, cũng quyết không liếc hắn thêm một cái nào hết.”
Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, đợi tới khi phục hồi tinh thần, mặt lại đỏ lên bừng bừng. Trong miệng vẫn mắng: “Ai quản ngươi ngắm ai, nói chuyện với ai! Liên quan gì tới ta đâu?”
Vi Trường Ca chỉ cười, cũng không nói gì, đợi tới khi Tô Vọng Ngôn an tĩnh lại, mới chậm rãi mở miệng: “Vọng Ngôn, ta nói cái này được không? —— tính tình này của ngươi a, cũng nên sửa lại đôi chút…”
Sắc mặt Tô Vọng Ngôn liền biến đổi, đang muốn lên cơn, đã thấy Vi Trường Ca quay đầu lại cười cười bồi thêm một câu: “Kỳ thực ngươi cần gì phải tức giận? Trong mắt ta ngươi chính là đẹp nhất.”
(; ; tỏ tình, tỏ tình rồi đó!!!)
Đắc Vân tự cách thành Nhạc Châu ba mươi dặm về phía đông, cây xanh thấp thoáng, kiến tạo dựa núi, bên trên cánh cửa sơn đen thiếp vàng tên chùa, hai bên có một cặp câu đối —— tiều ngữ lạc hồng diệp, kinh thanh lưu bạch vân. Tuy là miếu nhỏ, nhưng là nơi thanh tịnh khó gặp chốn hồng trần.
Hai người Vi Tô vào chùa, thấy một tiểu hòa thượng đang vẩy nước quét sân trước đình, vừa hỏi tới Hồ Nhị, tiểu hòa thượng đó liền do dự một chút, nói: “Ở chùa này không có ai tên Hồ Nhị cả.”
Vi Trường Ca cười nói: “Đúng, hắn đã quy y phật môn, đương nhiên sẽ không dùng tiếp tên Hồ Nhị này nữa. Tiểu sư phụ, người xuất gia không nói dối, chúng ta có việc muốn thỉnh giáo một vị đại sư của quý tự, khi hắn còn ở nhà tên gọi là Hồ Nhị, ngươi có biết hắn đang ở đâu không?”
Tiểu hòa thượng đó lắp bắp nửa buổi, nói: “Các ngươi muốn tìm Cổ Nguyệt hòa thượng, hắn đang thiền ở trong phòng.”
Vi Trường Ca tiện tay lấy ra một thỏi bạc đưa cho tiểu hòa thượng: “Cảm tạ tiểu sư phụ, chút tiền nhang đèn, phiền tiểu sư phụ giao cho trụ trì quý tự giúp hai người chúng ta làm chút công đức.”
Bởi rằng những nơi như Đắc Vân Tự thường ngày nhang đèn cũng không quá thịnh, tiểu hòa thượng kia hớn hở nhận bạc, chắp tay nói: “A di đà phật, đa tạ thí chủ bố thí.” Ngẩng đầu lên nhìn nhìn hai người, cười nói: “Cổ Nguyệt hòa thượng không thích gặp người lạ, để ta mang các vị đi!” Rồi liền dẫn hai người đi đường sau. Vòng vo mấy vòng, đó là một dãy tăng xá (phòng nhà sư ở) , tiểu hòa thượng đi tới trước một gian phòng gọi: “Cổ Nguyệt sư huynh, Cổ Nguyệt sư huynh, ngươi đi ra đi!”
Nghe thấy bên trong có âm thanh già nua hỏi: “Chuyện gì?”
Lập tức cửa mở ra, một tăng nhân tầm năm, sáu mươi tuổi, vóc dáng thấp bé, trên gương mặt vừa đen vừa hóp chẳng chịt nếp nhăn. Hắn thấy hai người Vi Tô, liền biến sắc định lui lại vào phòng.
Vi Trường Ca xông về phía trước một bước, một tay nắm cửa phòng, cười nói: “Ngươi chính là Hồ Nhị?”
Hồ Nhị xanh cả mặt, cố tự trấn an nói: “Hai vị tìm ta có chuyện gì?”
Vi Trường Ca cười nói: “Tại hạ Vi Trường Ca, vị này chính là Tô Vọng Ngôn, có việc thỉnh giáo.”
Hồ Nhị thoáng bớt chút kinh hồn: “Hóa ra là Thiên Hạ bảo Vi bảo chủ và Tô công tử…”
Tô Vọng Ngôn cười lạnh: “Chứ ngươi nghĩ là ai? Sợ tới mức này, có khi nào là làm việc gì đuối lý, sợ khổ chủ tới cửa đòi nợ không?”
Hồ Nhị thở dài, muốn nói lại thôi, nói: “Hai vị, có chuyện gì mời vào trong nói tiếp.”
Bên trong tăng phòng bố trí cực kỳ giản dị, đưa mắt nhìn quanh, chỉ có một giường, một bàn, hai cái ghế. Hồ Nhị ra hiệu mời hai người ngồi xuống, bản thân thì ngồi trên giường. Đầu tiên hắn nhấp một ngụm trà, lúc này mới chậm rãi nói: “Bảo chủ Thiên Hạ bảo giá lâm, không biết là vì chuyện gì?”
Vi Trường Ca nhìn thoáng qua Tô Vọng Ngôn, nói: “Mười hai năm trước Ly Hồng sơn trang xảy ra một vụ thảm án diệt môn, ngươi còn nhớ rõ không?”
Hồ Nhị nghe vậy, cơ mặt run rẩy liên tục, lát sau run giọng nói: “Nhớ rõ, sao lại không nhớ được, lúc đó người phụ trách khám nghiệm tử thi, chính là ta…” Hắn ngẩng đầu nhìn hai người, vẻ mặt hồ nghi: “Các vị…?”
Vi Trường Ca cười nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta tới đây chỉ là muốn nhờ ngươi nói cho chúng ta một chút về tình huống thảm án năm xưa, tuyệt không có ác ý.”
Hồ Nhị cúi đầu, trầm mặc nửa ngày.
Vi Trường Ca nói: “Hai vụ án liên tiếp của Ly Hồng sơn trang và Hao Kiếm Liên gia, năm xưa hầu như kinh động toàn bộ võ lâm, nhưng mà bao nhiêu võ lâm nhân sĩ hợp lực như vậy vẫn không có đầu mối, mười hai năm qua vẫn là án treo lớn nhất trong chốn võ lâm. Ngươi có còn nhớ rõ kết quả khám nghiệm tử thi năm đó không? Có thể vô thanh vô tức giết nhiều người như thế trong một đêm —— trong đó còn có cao thủ như Quan Thành và Liên Phạt Viễn, với võ công của hung thủ thì hẳn là không phải hạng người bình thường, vô danh tiểu tốt, lẽ nào từ vết thương trên thi thể mà không tra ra chút đầu mối nào?”
Hồ Nhị vẫn không nói gì, chỉ có hai bàn tay run rẩy là cho thấy hắn có nghe thấy lời Vi Trường Ca nói.
Lúc này, sắc trời đã xế chiều, trong phòng cũng chậm rãi tối dần, từ sau khi Vi Trường Ca hỏi xong thì ba người vẫn duy trì trầm mặc, chỉ nghe được tiếng hít thở.
Không biết qua bao lâu, Hồ Nhị xoay người ngẩng đầu lên, hô hấp gấp gáp, giọng khàn khàn nói: “Không phải người! Hắn không phải người! Hắn không phải người!”
Vi Trường Ca lập tức nói tiếp: “Không phải người? Lời này ngươi nói là có ý gì?”
Hồ Nhị khép mắt, gào lên: “Hung thủ… nhất quyết không phải là người…”
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn liếc nhau, đều nín thở chờ hắn nói nốt.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cả đời ta làm ngỗ tác, nửa đời người giao tiếp với người chết, số lượng thi thể muôn hình muôn vẻ mà ta gặp qua không đến một vạn thì cũng có tám trăm, cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi! Trong nhóm ta cũng coi như có chút danh khí. Vậy nhưng chỉ có duy nhất lần Ly Hồng sơn trang đó… Ta… aii, ta còn nhớ rõ là mười sáu tháng ba của mười hai năm trước, sáng sớm hôm đó có rất nhiều người dân tới, ầm ĩ nói Ly Hồng sơn trang gặp chuyện. Tri phủ đại nhân liền phái ta và Lý bộ đầu dẫn người đi thăm dò án.”
Hắn dừng một chút, chuyện tuy đã qua nhiều năm, nhưng nhớ tới chuyện cũ vẫn không tránh khỏi kinh hãi hiện trên mặt, có thể thấy được năm xưa sợ hãi sâu sắc tới thế nào.
“Đi vào trong, nơi nơi đều là thi thể, máu ngập đất, ngưng kết thành từng khối từng khối… Bộ khoái đi theo đều nhũn cả chân, kẻ nhát gan chút thì hôn mê tại trận. Trong lòng ta cũng không nhịn được từng đợt tê dại, ta ngồi xổm xuống, lật một cỗ thi thể lại xem xét, rồi hồn phi phách tán!”
Hồ Nhị dừng lại, nhìn hai người nói: “Vi bảo chủ, Tô công tử, thỉnh giáo hai vị, ai trên đời này dùng đao giỏi nhất?”
Tô Vọng Ngôn trả lời: “Danh gia dùng đao trong thiên hạ võ lâm rất nhiều, Bách Đao môn, Ngự Long bang đều có rất nhiều cao thủ, Tiêu Mạc Hải, Điền Tôn, Hồ Lập Thân của thế hệ trước, hiện nay có Trương Vạn Hác, Tần Vô Đoan…đều là danh gia đao pháp. Nhưng muốn nói tới đao nhanh, thì phải tính Quan Thành, đao của hắn cực nhanh cực chuẩn, người từng gặp qua đều nói, thường chỉ trong thời gian chớp nhoáng đã lấy đầu người ta. Phóng mắt nhìn khắp võ lâm cho đến giờ vẫn không có ai có thể vượt qua hắn.”
Hồ Nhị cười hắc hắc, nói: “Các ngươi đã hiểu vì sao ta sợ chưa?”
Hai người Vi Tô đều lắc đầu.
Hồ Nhị lại chuyển hướng câu chuyện: “Không bao lâu sau đó, Liên gia cũng xảy ra chuyện, án tử kia cũng là ta lo… Y như Ly Hồng sơn trang, không còn một ai sống sót… Hung thủ thậm chí đến trẻ em phụ nữ cũng không tha! Đứa nhỏ nhất, còn đang nằm trong lòng mẹ bú sữa!”
Hắn lại nhìn về phía hai người Vi Trường Ca, ánh mắt lấp lánh: “Các ngươi nói xem, đó là chuyện con người làm sao? —— có điều ta nói hung thủ kia không phải người, không chỉ vì vậy…”
Hồ Nhị ngưng thần suy nghĩ nửa ngày, lẩm bẩm: “Hai nhà Liên Quan, tổng cộng có hai trăm ba mươi bảy khẩu, từ các dấu hiệu xem ra hẳn là do một người gây nên. Ngoại trừ Quan Thành có hai vết thương ở cánh tay trái và dưới sườn, thì còn lại hai trăm ba mươi sáu người đều là một đao trí mạng, hai nhà đó đều là danh môn trong chốn võ lâm, nhiều cao thủ như vậy mà đến cơ hội giãy dụa cũng không có đã chết ngắc! Lẽ ra khi hung thủ xông vào, những người gặp hại trước có thể là không phòng bị, nhưng chỉ cần có một người kêu cứu hoặc là nhìn thấy thì những người khác đều sẽ có đề phòng, vậy mà, một trăm hai mươi lăm tráng niên nam tử, lại không ai rút nổi kiếm! Có một gian phòng có chín thi thể, là Liên Phạt Viễn, Liên phu nhân cùng vài nhi tử và các đệ tử ưng ý, bọn họ ngồi vây quanh tại bốn phía gian nhà, có lẽ là đang thương lượng chuyện gì đó, mà chín người đó lại chết ngay tại chỗ! Không la lên, không cầu cứu, không giằng co, thậm chí ngay cả thời gian đứng lên cũng không có! Như là hung thủ giết tất cả chỉ trong nháy mắt vậy… Hắc hắc,” hắn cười gượng hai tiếng rồi tiếp: “Theo ta thấy, sợ rằng chính những người này cũng không rõ mình chết như thế nào! Dù là xuống dưới kia rồi, chỉ sợ cũng chỉ có thể làm quỷ hồ đồ thôi! Tô công tử, ngươi nói trong thiên hạ này Quan Thành là đao nhanh nhất, nhưng chuyện như vậy, hắn làm được sao?”
Tô Vọng Ngôn chỉ cảm thấy lòng bàn tay chậm rãi ứa mồ hôi, cậu mở miệng nói, mới phát hiện giọng của mình cũng đã khàn khàn như Hồ Nhị: “Hắn không làm được.”
“Hắc hắc, không làm được… thiên hạ không ai làm được… hung thủ kia, hắn không phải người…”
Tô Vọng Ngôn không hiểu sao rùng mình một cái, trong bóng tối, Vi Trường Ca nhẹ nhàng cầm tay cậu.
Cậu nghe giọng Vi Trường Ca cũng khô khốc như mình ——
“Nhưng là chúng ta đã biết, hung thủ là một người, chúng ta thậm chí còn biết, tên của hắn là Ngô Câu.”
“…Ngô Câu? Ngô Câu! Rốt cuộc hắn là ai?…”
Sắc mặt Hồ Nhị lại càng tái nhợt.
Vi Trường Ca cau mày, lẩm bẩm: “Có thật là một chút manh mối cũng không tìm được không?”
Hồ Nhị lắc đầu.
Tô Vọng Ngôn vẫn còn đang chìm trong trầm tư, lúc này, đột nhiên như từ trong mộng tỉnh giấc, cậu đứng bật dậy, làm trong giọng, hỏi: “Còn có một vấn đề, nếu thật sự ngươi hoàn toàn không biết gì cả thì vì sao lại trốn tới đây?”
Cậu không đợi Hồ Nhị trả lời, lại hỏi tiếp: “Năm xưa thực hiện án tử đó chính là ngươi và bộ đầu Nhạc châu Lý Thiên Ứng, Lý Thiên Ứng đã chết một cách khó hiểu, ngươi lại lập tức mất tích sau khi hắn chết, rốt cuộc là vì sao? Ngươi còn chuyện gì gạt chúng ta?”
Hồ Nhị vốn sắc mặt trắng bệch, nghe cậu hỏi xong, ngược lại thở phào, nói: “Chuyện này nói đến tuy rằng không vẻ vang gì, nhưng ta cũng không gạt các ngươi. Tuy rằng ta nói cả đời phải liên hệ với người chết, nhưng tình cảnh nhìn thấy hôm đó vẫn không quên được, những năm gần đây cũng không biết bao lần gặp phải ác mộng rồi… Mỗi lần đều mơ thấy thi thể đầy đất, khắp nơi là máu, còn có một Câu hồn Diêm La đi theo sau ta đòi mạng. Aii, thực sự là quên không được!”
Đôi mắt hắn nhìn ra cửa sổ, như là nghĩ tới thảm trạng năm xưa chứng kiến, xuất thần một chút, chậm rãi nói: “Cũng không biết vì sao, ta vẫn nghĩ án tử đó con người không thể làm ra được, mấy năm nay ta ngầm lưu tâm, cũng không nghe ở đâu khác xảy ra án tử cùng loại, có điều a, trong lòng luôn không bỏ xuống được. Ta từng lén hỏi qua Lý bộ đầu vài lần, trong đầu hắn cũng có ý niệm này. Hắc, nói ra thật xấu hổ, tháng mười năm ngoái ta vừa nghe tới hắn chết kiểu đó, nghe được cái câu ‘ngươi không phải người’ kia, ta lập tức nghĩ tới án tử hai mươi năm trước, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là Tác mệnh Diêm La kia quay trở lại rồi! Hắn vừa chết, ta sợ kế tiếp sẽ tới phiên mình, cả đêm thu thập bao quần áo rồi rời khỏi nhà…”
Tô Vọng Ngôn không nghĩ tới sự tình lại giản đơn như thế, nhìn biểu tình của hắn cũng không giống đang nói dối, ngẩn người, thấp giọng nói: “Hóa ra là như vậy…”
Vi Trường Ca cũng có chút thất vọng, cười khổ nói với Tô Vọng Ngôn: “Xem ra chỉ có thể tìm đầu mối khác thôi… Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi!”
Tô Vọng Ngôn thở dài: “Được.”
Hai người cáo biệt Hồ Nhị, cùng nhau rời đi, Hồ Nhị đi theo phía sau đưa tiễn.
Tới cửa chùa, Vi Trường Ca xoay người lại cười nói: “Hôm nay cảm tạ tiên sinh, ngươi quay lại đi không cần tiễn.”
Hồ Nhị cười nói: “Vi bảo chủ khách khí rồi, không giúp được gì thật là có lỗi.”
Vi Trường Ca gật đầu cười, kéo Tô Vọng Ngôn đi ra ngoài. Tô Vọng Ngôn nhìn lại, thấy Hồ Nhị chắp tay mà đứng, nhưng đứng ở cửa đưa tiễn, không khỏi xì một tiếng bật cười, xoay người nói: “Hồ Nhị tiên sinh, ngươi làm bộ cũng thật giống hòa thượng đó! Thật sự định trốn ở đây cả đời sao?”
Hồ Nhị cũng ngượng ngùng cười nói: “Tô công tử trêu cười rồi, làm hòa thượng có cái gì tốt.”
Tô Vọng Ngôn cười nói: “Vậy tiên sinh vẫn nên sớm về nhà đi thôi, đỡ cho người trong nhà phải nhớ mong.”
Hồ Nhị lấy làm lạ hỏi: “Trở về? Thế không phải là đâm đầu vào cái chết à? Đúng rồi, chuyện ta ở đây cũng mong hai vị phải ngàn vạn lần giữ bí mật giúp ta!”
Sắc mặt Tô Vọng Ngôn biến đổi, Vi Trường Ca vội vàng truy hỏi: “Là sao? Nếu biết hung thủ là người thì ngươi còn sợ gì?”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Hồ Nhị lại càng hiển hiện, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ hai vị không biết gì sao?”
Vi Tô hai người đồng thanh: “Biết điều gì?”
Hồ Nhị nói: “Hóa ra các ngươi còn chưa biết? Tuy rằng không biết Lý bộ đầu chết như thế nào, nhưng những người đó khẳng định là nhắm vào ta và hắn, làm vậy, chỉ sợ là có liên quan tới án mạng hai nhà Liên Quan!”
Tô Vọng Ngôn ngạc nhiên nói: “Những người đó?”
“Là thế này,” Hồ Nhị đáp: “Ta có một huynh đệ, từ nhỏ đi làm con thừa tự cho một nhà họ Trương, hai nhà vẫn không qua lại gì, vậy nên không ai biết. Trương gia mở hàng bán gạo, lương thực hàng ngày của Đắc Vân tự là do họ cung ứng. Khi ta rời nhà đi, cũng chỉ có huynh đệ đó biết ta ở chỗ này, hắn từng nhân cơ hội tới đưa gạo mà gặp ta vài lần. Người trong nhà nhờ hắn nói cho ta biết sau khi ta đi có người tìm tới cửa, còn hỏi thăm tung tích của ta từ láng giềng xung quanh, con gái, con rể còn dặn ta ngàn vạn lần đừng trở về.”
Vi Trường Ca giật mình nói: “Đó là ai?”
Hồ Nhị nói: “Ta cũng không biết. Thực sự không nghĩ ra được, những người đó tìm kiếm ta và Lý bộ đầu làm gì? Tuy là án tử do chúng ta xử lý, nhưng chúng ta không biết gì hết cả, hơn nữa sự tình cũng qua lâu như vậy rồi…”
Tô Vọng Ngôn tiếp lời: “Không đúng, nếu quả thật là vì thảm án của hai nhà Liên Quan, vậy nhất định hai người phải biết chuyện gì đó mà hung thủ không hy vọng có ai biết, cho nên mới hao công tốn sức để giết người diệt khẩu.” Suy nghĩ một chút lại lẩm bẩm: “Nhưng nếu quả thực như vậy, vì sao hung thủ lại phải đợi qua bao nhiêu năm mới động thủ nhỉ?”
Vi Trường Ca trầm ngâm nói: “Bất kể là ai, có lẽ sẽ tìm được Ngô Câu từ tin tức trên người họ…”
Tô Vọng Ngôn hỏi: “Ý ngươi là?”
“Minh Nguyệt ——” Vi Trường Ca cười, chậm rãi nói: “Chung quy ta vẫn nghĩ Minh Nguyệt nọ nhất định có liên quan tới chuyện này.”
Tô Vọng Ngôn nói: “Uhm, ngươi là nói tìm được Minh Nguyệt, từ chỗ nàng ta tra ra nguyên nhân cái chết của Lý Thiên Ứng ——”
Vi Trường Ca gật đầu: “Không sai, chỉ cần có thể tìm được thứ hung thủ không muốn chúng ta biết, sự tình cũng gần như là phơi bày với thiên hạ rồi!”
*Nguyên em Tô nói: “Ngươi việc gì phải khổ sở theo ta giảo hòa cùng một chỗ”, 搅和 là trộn lẫn, vậy nên để tăng phần đen tối cho con người anh Vi, và theo bản thân nghĩ là hợp nghĩa nhất với ý tứ ngây thơ của em Tô, mình đã phang thành ‘lăn lộn’ cho cái trong nháy-nháy của anh. Haiz, khổ hem, lỡ miệng một tí là bị anh lôi ra lợi dụng ngay:))
Về Quản hồ:
Quản hồ – クダ《Kuda》 xuất thân: Nhật Bản
Quản hồ trong tác phẩm Trung văn, là để người ‘Quản sử’ sai khiến, là hồ yêu có thể nương tựa vào thân thể người. Người nuôi thường nuôi trong ống trúc. Khi nó tiến hành nương tựa vào người, sẽ bắt đầu xâm nhập qua da từ đầu ngón tay ngón chân; sau khi bị nó bám vào, sẽ không có hứng thú với thức ăn bình thương, về lâu dài sẽ bắt đầu ăn đồ tươi sống.
Quản hồ là tên tục xưng, chính xác phải gọi là ‘Phạn cương sử’
_Cách làm: (Phần này cơ bản như em Tô đã tả) _
Chôn thân thể một con hồ ly xuống đất chỉ để chừa đầu bên ngoài rồi đánh đập cùng bỏ đói nó vài ngày, đồng thời đặt thật nhiều thức ăn ở gần con hồ ly đó (để nó nhìn thấy mà không ăn được). Khi dục niệm lẫn oán niệm của nó tới đỉnh điểm (thường là sau 7 ngày) thì có thể giết chết (phải bằng thủ pháp tàn nhẫn để nó ôm đầy hận ý, như là dùng gẫy gỗ đánh chết, rút máu để nó chết từ từ…). Đợi sau khi con hồ ly đó chết, lập tức dùng phong hồn chú phong ấn hồn phách của nó trong một loại tượng thần.
Sau đó làm cho đến khi nó nghe lời ngươi mới thôi (ước chừng bảy bảy bốn chín ngày), bình thường hồn phách của hồ ly đều bị phong ấn trong tượng thần, khi có việc đặc biệt mới đem ra. Vậy phải đem theo như thế nào? Thường là sẽ dùng một ống trúc (mang đi cho tiện đó mà) gọi nó bám vào, người ngoài nhìn thấy tưởng nhầm là linh hồn của hồ ly ở trong ống trúc đó nên truyền tai nhau tên nó là Quản hồ (Quản là ống). Vì sao phải dùng hồ ly? Bởi vì hồ ly có linh lực tương đối cao trong các loài động vật có tinh thần, kỳ thực sau đó cũng có người dùng chó mèo để thay, nghe nói hiệu quả kém xa dùng hồ ly.
Công năng của Phạn cương (Quản hồ) là gì? Kỳ thực năng lực chủ yếu của nó là công kích về mặt tinh thần, nó có thể khiến đối thủ biến thành tinh thần phân liệt. Đối thủ bị bệnh tâm thần hoặc tinh thần thiếu ổn định thì sẽ ám vào rồi điều khiển người đó tự sát. Cũng có thể cải biến tư tưởng của người khác,.
Nhưng việc chế tạo Phạn cương quá mức tàn khốc, hơn nữa linh hồn động vật còn hung tàn hơn cả linh hồn người, vậy nên chỉ cần có cơ hội Phạn cương sẽ trả thù chủ nhân.