Chương 1: Chí Dị Huyền Nghi Chi: Hồng Y - Chương 1: Đánh Cuộc Tay Phải Của Ngươi

Có một cuộc đánh cược như vậy.

Ban đầu chỉ là mọi người đem ngân lượng trên người ra tiêu khiển một chút, là một ván cược bình thường lúc nào ở đâu cũng có thể thấy trên chốn giang hồ phong khởi vân dũng (gió nổi mây phun) , ít khi hấp dẫn ánh mắt ai qua đường. Dần dần, tiền trên chiếu bạc đều dồn về trước mặt một người, đương nhiên, toàn bộ tràng diện xem ra vẫn có thắng có thua như trước, mấy người tham gia lại càng thêm hoài nghi, có người cho rằng người thắng bất quá là đơn thuần gặp may mà thôi. Trong chốn giang hồ có thuật ngữ là, ‘Không thua không là đánh bạc’. Phàm là dân cơ bạc đều tin vào những lời này. Ngươi có thể tùy tiện tìm một sòng bạc vào xem, một người cờ bạc sau khi thua tiền, tám chín phần mười là sẽ không rời đi, mà chắc chắn tiếp tục đặt cược hy vọng có thể hồi vốn, cho đến khi trên người không còn một đồng mới bước ra khỏi sòng bạc.

Tình huống hôm nay cũng vậy. Trong lúc tất cả đang thua, chỉ có một nhà thắng trọn, canh bạc vẫn chưa tan. Một người trong đó thua tới đỏ mắt, lấy từ trong lòng ra khế ước bán nhà hung hăng đập xuống bàn, yêu cầu đánh tiếp. Hành vi như vậy trong dân cờ bạc có thể nói là thấy nhưng không thể trách. Bởi vậy không chỉ không ai ngăn cản, trái lại dẫn tới những người khác cũng làm theo. Trong lúc nhất thời, cổ ngọc gia truyền, khế ước bán nhà, thập chí bội đạo tùy thân cũng đem ra cược.

Người thắng cũng hào sảng, đập bàn kêu lên: “Được! Huynh đệ cũng là quân tử trong giới cờ bạc, nhất định không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Nếu các vị đến thân gia cũng đem ra cược, thì bảo bối này hôm nay cũng đánh cược cùng các vị!” Giơ tay lên, “cạch” một tiếng, đặt một thứ lên trên bàn. Những người khác vừa thấy liền đột nhiên kêu lên quái dị. Có người thậm chí lắp bắp hỏi thăm: “Ngươi… ngươi thật sự nguyện ý…”

Thứ đặt trên bàn, chính là một chiếc quạt trúc. Mép đồi mồi, nan bằng ngà voi, mùi thơm bay khắp phòng. Người thắng mở quạt ra, lộ ra một bức tranh hoa đào ở trên, cười lạnh: “Các vị nhìn rõ rồi chứ, năm xưa lão bảo chủ Thiên Hạ bảo chính miệng nhận lời, ai có chiếc quạt này có thể cầu bảo chủ Thiên Hạ bảo truyền thụ một bộ tuyệt kỹ, việc này thiên hạ đều biết. Huynh đệ hôm nay lấy nó ra đặt cược, có bản lĩnh thì hãy thắng lấy nó.”

Ván cược thiết lập tại một tiểu lâu nổi tiếng ở Trịnh Châu, như mọi khi lúc này trên tửu lâu cũng có rất nhiều người trong giang hồ. Người đó vừa dứt lời, liền lại có thêm nhiều người tới gia nhập đánh cuộc. Quy tắc duy nhất trong canh bạc là ngươi dùng thứ quý giá nhất ra cược, thua thì đi, thắng, có thể lấy tất cả những thứ trên chiếu bạc.

Tin tức truyền đi, trong vòng vài ngày vô số người giang hồ từ bốn phương đổ tới.

Ván bạc ban đầu cực kỳ bình thường bây giờ đã thành một cuộc cá cược anh hùng chân chính.

Ngươi nói không sai, chắc chắn có người không hiếm lạ gì võ công của Thiên Hạ bảo, nhưng, thứ hắn muốn, có lẽ là cái túi hương của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thanh bảo kiếm cuối cùng mà Kiếm Thánh chế tạo, hay là ngự rượu ủ ba mươi năm mà ai đó liều mạng trộm ra từ trong cung, đặt trên chiếu bạc.

Vương Phi cũng là một trong số những người đó, hắn là tiểu nhân vật trong chốn giang hồ, một tiểu bộ khoái trong Lục Phiến môn. Nhưng khác với những người khác, hắn đã từng thắng ‘ngắn ngủi’ —— tuy rằng lại nhanh chóng bại bởi người thắng tiếp theo. Vương Phi chán chường say cả một ngày chỉ mong lấy lại được yêu bài của Lục Phiến môn —— không thắng được bạc, cũng không thể lại mất cả đồ.

Người thứ nhất hắn nghĩ đến, là Vô Dạng.

Đánh cuộc tiến hành tới ngày thứ mười sáu, đoàn người bắt đầu lục tục tán đi, bởi vì người thắng hiện tại đã duy trì liên tục ba ngày, những người còn lại đều tự nhận không thắng nổi y. Một nguyên nhân khác, người thắng chính là bản thân bảo chủ đương thời của Thiên Hạ bảo.

Người của Thiên Hạ bảo đã bắt đầu thu thập các loại đồ đặt cược.

Vi Trường Ca mỉm cười chuẩn bị đứng lên.

Đột nhiên có người kêu một tiếng “Chậm đã”. Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là có dân cờ bạc mới gia nhập. Ngay lập tức đoàn người ngưng động tác, tiếp đó lại vây quanh chiếu bạc —— thích xem náo nhiệt là bệnh chung của dân cờ bạc. Người tới là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trang phục vải thô tầm thường, mặt mày cũng coi như tuấn lãng, đáng tiếc là môi mím rất chặt, gương mặt nhìn qua vô cảm.

Đối thủ tầm thường như vậy, Vi Trường Ca có chút thất vọng. Y lười nhác chuyển đường nhìn, đột nhiên trước mắt sáng ngời (soi thấy gái:))) —— phía sau thanh niên lại là một tuyệt sắc mỹ nhân! Thân là bảo chủ Thiên Hạ bảo, võ công thế lực trong chống giang hồ không có người thứ hai dám so, mà bản thân Vi Trường Ca cũng là một mỹ nam tử nổi danh, trẻ tuổi lại anh tuấn phong lưu tuấn thưởng, không biết đã mê đảo bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ. Nhưng đến lúc này y mới phát hiện, hóa ra cả đời mình còn chưa từng thấy mỹ nhân chân chính! (=. = ôi giời)

Nhưng Vi Trường Ca dù sao cũng là bảo chủ Thiên Hạ bảo, đã gặp qua đủ loại tình cảnh, bởi vậy mỹ nhân tuy đẹp, nhưng cũng không tới mức làm y thần hồn điên đảo. Y nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quét quanh bốn phía một chút, chàng thanh niên đã ngồi xuống, ánh mắt mọi người đều chỉ nhìn chăm chăm vào người đó, vậy mà không một ai chú ý tới tuyệt sắc mỹ nhân nọ. Y nhăn mặt, nói với bên cạnh: “Còn không lấy thêm ghế?”

Người bên cạnh hơi chần chờ, rồi nhanh chóng bê ghế tới bên cạnh thanh niên. Chàng thanh niên vẫn thờ ơ như cũ, nhưng tuyệt sắc mỹ nhân kia thì mỉm cười với Vi Trường Ca, ngồi xuống.

Vi Trường Ca cười, nói với chàng thanh niên: “Ta là Vi Trường Ca. Các hạ xưng hô thế nào?”

Thanh niên trả lời: “Vô Dạng.”

Vi Trường Ca hướng về phía tuyệt sắc nữ tử: “Còn chưa thỉnh giáo quý tính của vị cô nương đây?”

Thiếu nữ đó đỏ ửng mặt, cúi đầu, chỉ dùng khẩu hình miệng phát âm một chữ ‘Quản’.

Vi Trường Ca cười với nàng, rồi quay sang Vô Dạng: “Quy củ đánh cuộc, mời các hạ đặt cược.”

Vô Dạng gật đầu, đặt bọc vải trong tay lên bàn, đợi tới khi hắn chậm rãi cởi ra, hóa ra là một rương gỗ khắc hoa. Chiếc rương nhỏ được làm từ gỗ lim, hoa văn điêu khắc ở mặt trên tuy tinh xảo, nhưng đã hơi hiện vẻ cũ kỹ, nhìn kích cỡ thì cất được không quá vài ba quyển sách. Một cái rương gỗ như vậy, có thể chứa thứ gì quý giá đây? Vi Trường Ca hăng hái nhìn chằm chằm rương gỗ nửa ngày, không nhịn được cười rộ lên lần thứ hai: “Bên trong là thứ gì?”

“Không có gì cả.”

Vi Trường Ca nhấc tay miết miết mặt bàn: “Ngươi muốn dùng cái rương này cược với tất cả đồ trên chiếu bạc ư?”

“Đây là thứ quý giá nhất của ta.”

Vi Trường Ca hơi trầm ngâm một chút, rồi cười —— lúc y cười, đôi mắt rực sáng, dáng vẻ càng thêm mê người: “Được, chỉ cần ngươi thắng, những thứ kia đều là của ngươi.”

Vậy nhưng Vô Dạng lại cười khẽ.

“Mấy thứ này của ngươi ta không cần. Ta dùng rương gỗ này, cược lấy một thứ —— một cái yêu bài của Lục Phiến môn, còn có…”

Nét cười trên môi Vô Dạng càng đậm: “Ta cược lấy tay phải của ngươi.”

Khi hắn nói ra câu đó, toàn bộ tửu lâu ồ lên. Vẻ mặt người của Thiên Hạ bảo lại càng xấu xí. Đủ loại kỳ trân dị bảo thì không cần, đã rất kỳ quái rồi; mà dùng một cái rương cũ đi cược lấy tay phải của bảo chủ Thiên Hạ bảo lại càng không thể tưởng tượng nổi hơn!

Canh bạc diễn ra tới tận giờ ai cũng biết sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Nhất thời tất cả đều như ngưng thở, chỉ chờ xem Vi Trường Ca trả lời thế nào.

Trên mặt Vi Trường Ca vẫn mang vẻ cười như cũ, nhưng tim không khỏi đập nhanh hơn. Y một mặt giả vở lơ đãng xem xét một cây trâm không biết của ai ở trong tay, một mặt nhanh chóng hồi tưởng xem có từng kết oán với chàng trai trước mặt không. Y có thể khẳng định trước đây chưa từng gặp Vô Dạng, cũng không thể có thù hận gì. Mười sáu tuổi y bắt đầu hành tẩu giang hồ, đến nay không quá mười năm, lại tự trọng thân phận, không dễ dàng gây thù hằn với ai, bởi vậy khả năng Vô Dạng báo thù thay cha cũng không lớn. Nhưng mở miệng là đòi tay phải, nếu không phải có thâm thù đại hận sao có thể như thế được?

Vô Dạng lạnh nhạt nói: “Ta dùng thứ quý nhất của mình cược với thứ quý nhất của ngươi, rất công bằng.”

Nói tới đây, Vi Trường Ca không thể cự tuyệt ván bài này được nữa. Trước mặt nhiều người trong giang hồ như vậy, môt khi tỏ ra yếu kém chỉ sợ không tới một ngày tin tức sẽ truyền khắp đại giang nam bắc, đến lúc đó, uy danh của Thiên Hạ bảo sẽ sụp đổ tan tành. Vi Trường Ca nhất quyết không để chuyện như thế xảy ra, bởi vậy, y lập tức gật đầu đáp: “Được, ta dùng tay phải này đặt cược với thứ ngươi mang đến —— bài cửu, hay là xúc xắc?”

“Xúc xắc.”

“Luật chơi thế nào?”

“Chỉ so một ván, ba quân xúc xắc, ai ra lớn hơn thì thắng. Thế nào?”

“Được.” Vi Trường Ca ra hiệu “Ta nhường ngươi trước.”

Vô Dạng không đáp lời, đưa tay lấy chén xúc xắc, hơi lay một chút rồi đặt trên bàn.

Vi Trường Ca ngưng thần nghe tiếng trong chén —— Vô Dạng ném ra chính là tam, lục, tứ, không lớn.

“Tới lượt ta.”

Vi Trường Ca lắc chén thật nhanh, ngón tay thon dài lắc một cách linh hoạt, vừa thành thạo mà thưởng thức những gương mặt mắt trợn tròn, căng thẳng đổ mồ hôi của dân cờ bạc xung quanh —— ba lục. Chắc chắn không sai. Vi Trường Ca thập phần tự tin đặt chén xúc xắc xuống, trên mặt đã có ý cười, y hầu như có thể khẳng định ván cược này mình đã thắng: “Mời mở trước.”

Vô Dạng lật chén xúc xắc —— tam, lục, tứ, không sai.

Vi Trường Ca cười cười, đưa tay tự lật của mình. Không cần nhìn, nhất định là ba lục, y nói với bản thân như vậy, nhưng cũng như người khác, trong khoảnh khắc mà chén vừa rời ra còn chưa nhấc lên hẳn, y không nhịn được mà cúi đầu nhìn một chút. Vừa nhìn một cái, sắc mặt Vi Trường Ca nháy mắt trở nên trắng bệch, mồ hôi liên tục chảy xuống hai bên thái dương.

Không phải là ba lục.

Tam, tam, tứ.

Vi Trường Ca nhẹ buông tay, chén xúc xắc lại trở lại mặt bàn.

Mọi người lặng ngắt như tờ, không cần phải lật chén, chỉ cần nhìn sắc mặt y, tất cả đều biết bảo chủ Thiên Hạ bảo đã thua.

Hết sức căng thẳng.

Nụ cười của Vi Trường Ca cứng đờ trên mặt, y ngồi ngơ ngác, một lát mới nói: “Ngươi thắng rồi… Lấy đao tới đây…”

Đao được đem lên, sáng như tuyết, Vi Trường Ca nhìn đao, đột nhiên thở dài một tiếng, chém nhanh như chớp về phía tay phải của mình. Đoàn người truyền đến tiếng kinh hô. Tay phải đã cảm thấy hàn khí từ lưỡi đao —— y nhắm chặt mắt ——

Không có đau đớn như dự đoán.

Vi Trường Ca kinh ngạc mở mắt ra —— có người đang vững vàng nâng lấy tay trái cầm đao của y —— mỹ nhân nọ không biết đã đứng bên cạnh y từ bao giờ, cười ngọt ngào với y.

“Tay phải của ngươi, ta không cần bây giờ.”

Người nói lạnh lùng lên tiếng từ phía đối diện: “Ba tháng, trong vòng ba tháng ngươi có thể hoàn thành giúp ta một việc, ta sẽ trả tay phải lại coi như là thù lao cho ngươi. Nếu như không thể, ba tháng sau, ta sẽ tự mình tới Thiên Hạ bảo lấy thứ ta thắng được. Tay phải của ngươi, tạm thời cứ giữ lấy.”

Vi Trường Ca sửng sốt, trên mặt hiện ra thần sắc phức tạp, không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay là có dự cảm càng nguy hiểm hơn: “Ngươi muốn ta làm việc gì?”

Vô Dạng thoáng đứng dậy, nắm chặt nắm tay, con mắt trợn trừng, cả người đều tản ra một sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, tiếp đó, gằn từng chữ một: “Ta muốn ngươi giúp ta tìm một người!” Vô Dạng đứng trong tửu lâu như Tu La đẫm máu, lại như oan hồn đòi mạng, tất cả mọi người bao gồm cả Vi Trường Ca đều cảm nhận được hận ý khiến kẻ khác giận sôi.

Vi Trường Ca bất giác cũng đứng dậy, y nỗ lực ức chế trái tim đang đập loạn, hỏi: “Người ngươi muốn ta tìm là ai?”

“Ngô Câu.” Vô Dạng trả lời cực nhanh, như là trong lòng đã thầm lặp đi lặp lại đáp án này vô số lần.

“…Ngô Câu?” Vi Trường Ca sửng sốt: “Người này xuất xứ từ đâu? Nhà ở chỗ nào? Là nam hay nữ? Dáng vẻ ra sao? Làm công việc gì? Có phụ mẫu thân thích huynh đệ tỷ muội không? Hay là, có bằng hữu thân thiết nào đó?”

Mỗi một câu y hỏi, lại là một lần Vô Dạng lắc đầu.

Sau khi hỏi xong, Vi Trường Ca gần như cảm giác tay phải của mình đã không còn trên cổ tay nữa: “Nhưng, muốn tìm một người, dù sao cũng phải có chút đầu mối… Lẽ nào ngươi chỉ biết tên người đó là Ngô Câu ư?”

Trên mặt Vô Dạng giây lát hiện lên một vẻ gần như mê man: “Nam nhân kia nếu còn sống, hẳn là khoảng bốn, năm mươi tuổi rồi… Ta cũng không dám chắc ‘Ngô Câu’ là tên của hắn. Có điều, ‘Ngô Câu’ —— hai chữ đó nhất định có liên quan tới hắn!”

Vi Trường Ca lặng lẽ một hồi, than thở: “Có lẽ ngươi cứ chém tay phải của ta ngay bây giờ đi cho xong!”

Vô Dạng lạnh lùng cười, nói: “Trong ba tháng ngươi không tìm được tung tích của hắn, ta tự nhiên sẽ làm. Yêu bài của Lục Phiến môn, phiền ngươi sai người đưa tới nhà của bộ khoái Vương Phi ở dãy nhà thành tây. Cáo từ.” Rồi xoay người nghênh ngang đi.

Vi Trường Ca nhìn bóng lưng của hắn, cười khổ —— Ngô Câu? Hy vọng người tên Ngô Câu trong thiên hạ không quá nhiều!

Chậm rãi ngồi xuống ghế, đoàn người đã thức thời tản đi, mỹ nhân tuyệt sắc vẫn đứng bên cạnh y không biết đã biến mất từ lúc nào. Vi Trường Ca nhìn chung quanh một vòng, gọi người theo hầu: “Vi Kính, cô nương đó đâu?”

(Sắp toi rồi còn nhớ thương gái:”( )

Người hầu đó chần chờ một chút: “Thưa bảo chủ, cô nương nào cơ?”

“Vị cô nương đến cùng Vô Dạng ý.”

“…Hồi bảo chủ, thuộc hạ không biết có người đi cùng chàng thanh niên đó… Có cần thuộc hạ đuổi theo xem thế nào không?”

Vi Trường Ca cổ quái nhìn chằm chằm Vi Kính nửa buổi, mệt mỏi phất tay: “Lui xuống đi.”

Y giơ tay phải của mình lên, ngắm nghía tỉ mỉ, bàn tay đó thon dài, xinh đẹp, ổn định mà lại có lực, không biết chặt bỏ đi sẽ thành bộ dáng gì? Cho dù là tay phải của bảo chủ Thiên Hạ bảo, chặt xuống, có lẽ cũng không có gì khác biệt với những bàn tay phải khác đâu nhỉ? Khóe mắt liếc thấy chén xúc xắc trên bàn, đột nhiên, như là trúng tà, có gì đó gào thét trong cơ thể y, muốn y lật chén ra…

Vi Trường Ca run run vươn tay phải.

Sắc mặt y lại trở nên tái nhợt một lần nữa ——

Nằm trên mặt bàn, rõ ràng là ba quân lục đỏ tươi.


Vi Trường Ca không lập tức đi tìm Ngô Câu. Việc đầu tiên khi y trở lại Thiên Hạ bảo là phái người đi khắp nơi tìm Tô Vọng Ngôn.

Tô Vọng Ngôn là trưởng tử của Lạc Dương Tô gia, cũng là bằng hữu tốt nhất tính tới nay của Vi Trường Ca. Sở dĩ nói là ‘tính tới nay’, bởi vì Tô Vọng Ngôn nói ‘Trượng nghĩa mỗi tại đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân’. Từ năm sáu tuổi Tô Vọng Ngôn biết được những lời này liền vẫn coi đây là khuôn vàng thước ngọc, không chỉ như vậy, phàm là những người biết nhiều hơn một trăm chữ đều bị cậu cho vào phạm vi ‘Kẻ phụ lòng’, không ai may mắn tránh khỏi. Thật bất hạnh, năm mà Vi Trường Ca quen biết Tô Vọng Ngôn, bọn họ đều đã mười bốn tuổi, bởi vậy y không còn cơ hội sửa đổi tư tưởng cho Tô Vọng Ngôn nữa, đồng thời trường kỳ trở thành một trong những ‘Kẻ phụ lòng’.

(Chú thích lại nè:”3 Kẻ trượng nghĩa đa phần là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)

Lúc đầu, hành tẩu giang hồ, Vi Trường Ca thường còn có cơ hội hăng hái tuyên bố ‘Tô Vọng Ngôn bằng hữu tốt nhất của ta’ hoặc ‘huynh đệ tốt đồng cam cộng khổ’. Lúc này Tô Vọng Ngôn sẽ ở một bên thản nhiên bổ sung một câu ‘Đến giờ phút này thì coi như là đúng, sau một khắc thì khó bảo toàn.’ Tuy thường bị người ta mỉa mai thế khiến mặt mũi cũng có chút tối tăm, nhưng cũng chưa tới mức thẹn quá hóa giận, vậy nên sau vài lần Vi Trường Ca cũng biết nghe lời mà thêm cụm từ “Tính tới nay”.

Tô Vọng Ngôn tuy có chuyện đó là cổ quái, nhưng lại nổi tiếng hiểu rộng biết nhiều. Trong chốn giang hồ không ai không biết Tô đại công tử của Lạc Dương Tô gia là một bộ điển cố sống. Cậu xuất thân danh môn, gia học uyên bác, từ lúc niên thiếu đã lập chí phải đi khắp thiên hạ. Mười năm trở lại đây, dù không dám nói là in dấu chân khắp chốn, nhưng cũng là tới mười nơi thì dừng lại bảy nơi.

Vi Trường Ca tin tưởng, cho dù thiên hạ vẫn còn chuyện mình không giải quyết được, Tô Vọng Ngôn cũng nhất định sẽ có biện pháp.

Khi Tô Vọng Ngôn bước chân vào Thiên Hạ bảo, kỳ hạn ba tháng đã qua mất mười ngày. Cậu vừa vào cửa, liền giơ tay ném một cái bình nhỏ về phía Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca cau mày đón lấy, ngửi một chút, là một vò rượu. Y đặt bình sang một bên, nói: “Sao tới muộn vậy?”

Tô Vọng Ngôn cười cười, ngồi xuống: “Người ngươi phái tới vận khí không tốt, khi hắn tới ta vừa ra khỏi cửa, hắn theo ba ngày mới đuổi kịp ta ở biên cảnh Cam Túc.”

Vi Trường Ca lại nhíu mày: “Cam Túc? Không phải vừa mới đi sao? Ngươi lại tới đó làm gì?”

Tô Vọng Ngôn cười nói: “Lần trước vào một quán rượu ở đó, cửa hàng coi như nhỏ nhưng khẩu khí thì lớn lắm —— trước cửa treo một câu đối, tuyên bố ‘Danh chấn Tây Bắc ba nghìn dặm, hương phủ Giang Nam thập nhị lâu.’, ta không phục, đi vào gọi một chén, quả nhiên là rượu ngon! Sau khi quay về lại nhớ ra ngươi chưa được uống thử, nên lại lên đường đi mua về cho ngươi.”

Vi Trường Ca nghe xong, mỉm cười, rồi ý cười lại héo rũ, thở dài nói: “Bây giờ ta đâu còn lòng dạ nào nữa… Ngươi cũng biết đó, tay phải của ta đã thua bởi người khác rồi.”

Tô Vọng Ngôn sửng sốt: “Ta còn tưởng là lời đồn giang hồ… Chuyện gì đã xảy ra?”

Vi Trường Ca hít một hơi thật sâu, kể lại từ đầu tới cuối ván cược hôm đó. Cuối cùng, cười khổ một chút: “Hôm đó đúng dịp ta mang theo đám người Vi Kính xuống phía Nam bàn việc, thấy đánh cuộc, liền đi vào góp phần náo nhiệt, không ngờ lại gây ra chuyện như vậy.”

Tô Vọng Ngôn không nói gì, đứng dậy đi tới trước mặt y, giơ tay cho y một cái tát.

Vi Trường Ca giật mình, cả giận nói: “Ngươi làm gì vậy?”

Tô Vọng Ngôn chỉ cười nhạt, cả nửa buổi mới nói: “Đường đường là bảo chủ Thiên Hạ bảo, ở một nơi bát nháo đủ hạng người, lại bị lừa một vố to như thế! Thực sự là góp quá nhiều phần náo nhiệt rồi!”

Vẻ mặt Vi Trường Ca hơi đỏ lên, nhưng không phản bác cậu.

Trầm mặc một hồi, Tô Vọng Ngôn thở dài một tiếng: “Xúc xắc có vấn đề gì không? Chén xúc xắc thì sao, có gì lạ?”

Vi Trường Ca lắc đầu, chỉ chỉ mặt bàn: “Xúc xắc hôm đó dùng chính là cái này, ta đã xem qua, không có vấn đề gì.”

“Lý lão bản ở sòng bạc Ngân Nguyệt Tô Châu là lành nghề nhất về việc kiểm tra đồ bài bạc, đã mời lão chưa?”

“Đã xem qua. Bây giờ người còn ở trong bảo.”

Tô Vọng Ngôn nhìn đi nhìn lại, đưa tay tung xúc xắc đi, ba viên xúc xắc đỏ tươi xoay tròn trên bàn. Cậu nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Ngươi nói rằng, trừ ngươi ra hôm đó không có ai khác gặp tuyệt sắc mỹ nhân đó?”

Vi Trường Ca gật đầu “Lúc đó ta vốn thấy có chút kỳ quái, cho dù tất cả chỉ quan tâm nhìn tiến triển của ván cược, nhưng một vật quý minh diễm chiếu nhân như thế, bất kể là ở đâu tuyệt đối cũng hấp dẫn ánh mắt của tất cả nam nhân nơi đó, vậy mà khi đó toàn bộ tửu lâu hình như lại không ai để ý tới nàng…”

“Có thể gọi mấy người đi cùng ngươi hôm đó lên được không, ta muốn hỏi bọn họ một chút.”

Vi Trường Ca gật đầu. Rất nhanh, những người có mặt hôm đó đều tới đủ. Hỏi về tình huống hôm đó, đều trăm miệng một lời nói chưa từng thấy mỹ nhân kia.

Vi Kính trả lời đầy khẳng định: “Hôm đó khi Vô Dạng tới thì ván cược đã vãn, vậy nên hắn vừa vào liền có rất nhiều người theo dõi. Quả thực không thấy có ai đi cùng hắn. Nếu có một mỹ nhân như vậy bên cạnh thì không thể nào không gây chú ý. Sau đó, bảo chủ sai thuộc hạ đem ghế lên… Thuộc hạ… Thuộc hạ tuy rằng thấy kỳ quái, nhưng vẫn làm theo phân phó. Nhưng không có ai ngồi cả. Bảo chủ hình như còn hỏi một câu ‘Quý tính của cô nương’, thuộc hạ không biết xảy ra chuyện gì nên cũng không dám lắm miệng…”

Tô Vọng Ngôn gật đầu vẻ suy tư, phất tay bảo những người này lui xuống.

Vi Trường Ca hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”

“Ngươi nghĩ sao?” Tô Vọng Ngôn chậm rãi nở nụ cười: “Chẳng lẽ ngươi không hiểu à?”

Vi Trường Ca kinh ngạc, khe khẽ thở dài, trên mặt hiện ra biểu tình phức tạp khó có thể diễn tả bằng lời.

Tô Vọng Ngôn dừng một chút, càng lúc càng cười xán lạn hơn ——

“Cô ta không phải con người.”

Tô Vọng Ngôn híp mắt, khoái trá nhìn y: “Thật đáng tiếc! Kẻ khiến Vi đại bảo chủ của chúng ta thất hồn lạc phách như thế, lại không phải con người!”

Vi Trường Ca hung hăng lườm cậu, có chút không cam lòng.

“Không phải người, vậy là gì? Quỷ? Thứ ta kiến thức hạn hẹp, ta chưa từng nghe nói có quỷ nào có thể xuất hiện giữa ban ngày như thế!”

“Ta cũng chưa nói cô ta là quỷ.”

“Không phải ngươi nói…”

Tô Vọng Ngôn lắc đầu: “Ta chỉ nói cô ta không phải người.”

Vi Trường Ca sửng sốt: “Ngươi nói sao?”

“Giờ ta còn chưa biết.”

Tô Vọng Ngôn chuyển đề tài: “Chuyện cô gái đó có thể đặt sang một bên. Việc cấp bách là chúng ta phải xem làm thế nào bảo trụ tay phải của ngươi mới đúng!”

Vi Trường Ca gật đầu nói: “Đúng, việc cấp bách là tìm ra Ngô Câu kia. Trước khi ngươi tới, ta đã truyền hiệu lệnh sai mười ba thủy lộ bảy mươi hai phân đà khắp các nơi dốc toàn lực tìm kiếm, cũng phái người thông tri các đại môn phái trong võ lâm nhờ họ ra tay giúp Thiên Hạ bảo tìm ra Ngô Câu.”

“Vậy có tin tức chưa?”

“Vẫn chưa.” Vi Trường Ca lắc đầu, nhưng y cũng không quá lo lắng, nhanh chóng thêm một câu: “Có điều với trận thế như thế muốn lật tung giang hồ lên cũng được, huống chi là tìm một người? Tìm ra tất cả những người tên là Ngô Câu trong thiên hạ, xem qua từng người một, trong đó chắc chắn có Ngô Câu chúng ta cần tìm!”

Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút: “Chỉ sợ không dễ dàng… Thôi được, không thể làm gì khác hơn là như vậy. Người mà Thiên Hạ bảo và Lạc Dương Tô gia không tìm được, thì có lẽ trên đời này không có ai có thể tìm ra.”

Từ hôm đó, Thiên Hạ bảo và Lạc Dương Tô gia bắt đầu tìm người trên quy mô lớn, giang hồ các bang phái đều thu được Thiên Hạ lệnh, yêu cầu toàn lực giúp đỡ tìm kiếm tung tích của ‘Ngô Câu’. Hoạt động lớn như vậy thậm chí kinh động cả triều đình, phái người đặc biệt tới Thiên Hạ bảo hỏi thăm tình huống, sau khi biết ngọn nguồn sự tình thì cũng biểu thị nguyện ý phái quan phủ các nơi tìm kiếm giúp. Thanh thế như vậy, đúng như lời Vi Trường Ca, gần như thực sự ‘lật tung cả giang hồ lên’.

Thế nhưng đã qua hai tháng kỳ hạn, ‘Ngô Câu’ vẫn bặt vô âm tín như cũ.

Tổng cộng tìm được năm người tên ‘Ngô Câu’ —— người thứ nhất, là một tú tài già ở phủ Kim Lăng, năm nay đã sáu bảy chục tuổi rồi. Người thứ hai, là một người phụ nữ họ Giang, năm nay bốn mươi sáu, tuy tuổi tác phù hợp nhưng đáng tiếc là bị liệt, từ năm sáu tuổi chưa một lần xuống giường. Hai người tiếp, một mới khoảng hai mươi tuổi, người kia còn đang trong bụng mẫu thân chưa ra đời. ‘Ngô Câu’ cuối cùng, thậm chí là một thanh lâu diễm kỹ có chút danh tiếng ở Dương Châu, hoa danh (tên dùng khi hành nghề này) gọi là Ngô Câu, có người đồn trải qua vụ này thì danh tiếng nổi lên, việc làm ăn lại càng hưng thịnh gấp bội.

Không một ai là ‘Ngô Câu’ trong lời của Vô Dạng.

Đến lúc này, Vi Trường Ca không nhịn được bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu tay phải của mình.

“Một bàn tay đẹp thế này, không biết ai sẽ chém đây?” Y nhìn nửa ngày, đột nhiên cảm khái một câu như thế, vừa cười vừa hỏi: “Ngươi nói ta có nên bắt đầu khổ luyện kiếm tay trái từ giờ hay không?”

Tô Vọng Ngôn đang bận bịu lật xem thư tín của phân đà các nơi gửi về, không thèm để ý tới ý.

Qua một lúc, chỉ nghe Vi Trường Ca nói tiếp: “Không phải là ngươi thích rượu của tiểu điếm kia sao? Căn điếm đó ta đã mua lại rồi, sau này ngươi muốn uống bao nhiêu thì uống. Bích Loa Xuân mà ngươi quen uống, ta đã thanh toán tiền cho sáu mươi năm của Trình Gia Trà, để hàng năm bọn họ đem trà mới tốt nhất đến nhà ngươi. Còn có, ngươi thích ăn gì, muốn gì? Mau nói cho ta biết, ta đều sai người tìm đến hết cho.”

Lần này Tô Vọng Ngôn sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca thấy cậu ngẩng đầu, cười, không biết vì sao lại có chút hài lòng nho nhỏ: “Rồng gặp nước cạn, hổ xuống đồng bằng, ngươi đã từng nghe chưa? Vì Trường Ca mất tay phải sẽ không còn là Vi Trường Ca. Cái chức bảo chủ Thiên Hạ bảo này đến lúc đó cũng phải đổi người —— những chuyện này cũng không phải do ta. Ta chỉ sợ, sau này không còn tay phải, thì muốn làm chút việc nhỏ như vậy cho ngươi cũng không được nữa.”

Tô Vọng Ngôn lặng lẽ một lúc, lạnh lùng nói: “Chút việc đó, cùng lắm thì tới lượt ta làm giúp ngươi là được.”

Vi Trường Ca cười nói: “Vi Trường Ca bất quá là một ‘kẻ phụ lòng’, làm sao dám làm phiền Tô đại công tử?”

Trên mặt Tô Vọng Ngôn đột nhiên hồng lên: “Chí ít giờ phút này chúng ta vẫn là bằng hữu.”

Vi Trường Ca chỉ nhìn cậu mỉm cười.

Tô Vọng Ngôn bị y nhìn mất tự nhiên, đứng bật dậy, ném hết đống thư lên người y, lớn tiếng nói: “Có thời gian nói những chuyện này, không bằng ngẫm xem tìm Ngô Câu thế nào! Việc cấp bách ——“

“Việc cấp bách, là bảo trụ tay phải của ta. Có điều, đã có ngươi nguyện ý giúp ta làm những ‘việc nhỏ’ kia, có tay phải hay không chẳng phải vẫn có thể sống khoái hoạt được hay sao?”

Vi Trường Ca ngáp một cái, miễn cưỡng cười với cậu.

Tô Vọng Ngôn trừng mắt nhìn y cả nửa buổi, đột nhiên nói: “Ta có biện pháp rồi.”

“Ồ?”

“Ngô Câu khó tìm, Vô Dạng dễ tìm. Tìm Vô Dạng trước, bắt đầu từ bản thân hắn, xem hắn từ đâu tới, gặp Ngô Câu ở chỗ nào, lại vì sao nhất định phải tìm Ngô Câu… Mọi việc đều có nguyên nhân, là người thì phải có quá khứ! Không tìm được Ngô Câu, nhưng chưa chắc ngay cả ‘quá khứ’ của người đó cũng không tìm được!”

Tô Vọng Ngôn đi tới trước mặt Vi Trường Ca, nghiêm túc tuyên bố: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây thì đừng ai nghĩ tới chuyện lấy đi tay phải của ngươi! —— lên trời xuống đất ta cũng phải tìm ra Ngô Câu!”