Trong ba ngày vừa qua, Phong Thần chăm sóc cô rất kĩ lưỡng, anh cùng muốn đến trường chăm sóc cô nhưng cô bảo anh cứ ở nhà làm việc công ty, ở trường cô tự lo được ngoài ra còn có Lam Lam giúp đỡ nên anh không cần lo.
Ngày cô phẫu thuật, có ba mẹ cô, Phong Thần, Lam Lam cùng Hạo Thiên. Trước khi đi mọi người đều không biết nói gì chỉ có thể chúc cô thuận lợi bình an, chỉ Phong Thần nắm chặt tay cô, hôn trán, đôi mắt, gò má và cuối cùng là nụ hôn, anh luôn bảo cô bình an, cố gắng, anh luôn ở đây bên em, cô đương nhiên hạnh phúc, cô tươi cười như thế tiến vào phòng phẫu thuật.
30 phút trôi qua... phòng phẫu thuật vẫn đóng cửa, ba mẹ Thi Thi ngồi bên cạnh nhau mà lòng lo lắng, tay nắm chặt tự an ủi chính mình cũng như đối phương, Hạo Thiên ôm Lam Lam vào lòng vỗ vai nhẹ nhè cô, mắt cô vẫn luôn hướng về phía phòng thuật, chỉ có Phong Thần anh ngồi trên bang ghế, cuối người, đôi bàn tay siết chặt lấy nhau, đôi mắt nhắm chặt, bây giờ anh như không quan tâm điều gì mọi sự giác quan của anh đều đặt lên phòng phẫu thuật.
1 tiếng trôi qua... mọi thứ vẫn như cũ
15 phút sau, bỗng có cô y tá chạy ra khỏi phòng, khuôn mặt hốt hoảng, Phong Thần nhanh chóng đứng lên:
- Vợ tôi sao rồi?
- Cô ấy mất máu quá nhiều, cần gấp mà trong kho chúng tôi đã gần như hết nhóm máu AB, các bệnh viện cũng không đủ, người nhà bệnh nhân ai có cùng nhóm máu khỏe mạnh thì hiến đi ạ.
Ba Thi Thi định hiến, nhưng ông đang bệnh mà, Phong Thần lập tức gọi điện
- Đem nhóm máu AB tới đây, nhanh
- Vâng.
Chưa tới 5 phút đã có vài bịch máu nhóm AB được bỏ trong thùng xốp lạnh đem tới.
Cô y tá mừng rỡ nhận lấy, chạy vào phòng phẫu thuật, cánh cửa lại tiếp tục đóng lại, bây giờ sự lo lắng lại càng tang cao, nó gần như sắp đạt đỉnh điểm, bây giờ ai cũng ngồi xuống, không còn sức lực để đứng nổi, Phong Thần ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng phẫu thuật.
Lại thêm 1 tiếng... 2 tiếng...30 phút trôi qua...
Đèn phòng phẫu thuật tắt, cánh cửa mở ra, sự lo lắng của moi người bây giờ đã đẩy lên đỉnh điểm, Phong Thần nhanh như chớp đứng lên, mọi người cũng nhanh chóng đứng dậy:
- Vợ tôi sao rồi?
-...- Triệu Vũ và Viên Ngọc không nói gì, khuôn mặt hiện lên nét buồn cúi xuống
- Nói – Anh hét lên, bây giờ không còn giới hạn nữa rồi, sự lo lắng vượt qua giới hạn đó nó đang vỡ ra, vỡ thật mạnh chỉ cần một câu trả lời có thể thể hiện được kết quả của nó.
- Chúng tôi...đã...đã...cố gắng hết sức. – Triệu Vũ cố nén nỗi đau nói ra từng chữ một
Anh vừa kết thúc lời nói, nó như tiếng sét đánh ngang tai, đâm thẳng vào mọi người. Chân Nguyệt không tin vào tai bà, bà khóc lên quay sang ôm Hàn Thống, ông cũng thế, nước mắt bắt đầu rơi xuống, ông ôm lấy bà. Lam Lam sững người, cô không tin đây là sự thực, cô đứng không vững, ngồi bệt xuống đất, cô không hét không la, miệng kêu tên Thi Thi, đôi mắt nặng trĩu, nước mắt bắt đầu rơi xuống từng giọt nặng nề, Hạo Thiên thấy vậy cuối xuống ôm lấy cô để đầu cô tựa vào ngực mình, anh muốn cô khóc lên, như thế anh bớt lo lắng phần nhưng cô gần như cô lại cứ im lặng như thế. Phong Thần không tin được, anh hét lên:
- Mấy người lừa tôi, tôi không tin
- Thần, cậu...cậu... bình tĩnh lại- Triệu Vĩ nói cố gắng ngăn lại sự kích động của anh
- Cậu nói dối tôi lại bắt tôi bình tĩnh ư? Tránh ra, tôi vào gặp cô ấy. – Anh cố gắng xô Triệu Vũ sang một bên, anh như có một sức mạnh vô hình, thân hình Triệu Vũ bị anh xô ngã nhào qua một bên, mọi người đều phát kêu anh dừng lại nhưng sức bọn họ gộp lại cũng không thể chống lại anh, ngược lại còn ngã lăn ngã lóc ra đất.
Anh bước vào căn phòng phẫu thuật, anh nhìn người trên bàn mỗ, vết thương ở bụng cô đã được khâu lại một nửa, nhưng mạch và tim cô lại chỉ có đường thẳng, mắt cô vẫn nhắm, anh cầm đôi tay lạnh của cô, anh nhẹ nhàng bước đến quỳ bên cạnh giường cô, mặt anh đối mặt với cô, đôi bài tay to vuốt khuôn mặt yếu ớt của cô, mắt anh hơi đỏ lên, anh mở miệng thì thào:
- Bảo bối... Vợ à...Sao em hư thế? Phẫu thuật xong rồi phải dậy đi chứ, chạy tới ôm anh bảo là em đã hết bệnh đi chứ? Em ngoan dậy đi không anh phạt em đấy, phạt không cho em xuống giường đấy.
- Thần... tôi xin lỗi... tôi nghĩ thành công nhưng đang khâu nửa đoạn thì... làm cách nào cô ấy cũng không...
Triệu Vĩ chưa nói xong thì anh xoay mặt ra ngoài cửa, cắt ngang:
- Im ngay... cậu ồn quá đó...cô ấy đang ngủ một chút sẽ dậy ngay thôi. – Anh xoay lại nhìn khuôn mặt nhỏ của cô tiếp tục nhẹ nhàng nói:
- Bảo bối, có phải anh chiều em đến hư rồi đúng không? Sao lại không ngoan gì cả? Dậy nhìn anh một cái rồi anh lại ôm em ngủ được không? Em đừng làm chú heo ham ngủ nữa nào.
Cô vẫn im lặng, vẫn nằm bất động không nói lời nào, cơ thể vẫn lạnh. Anh lại gần hơn hôn lên môi cô một nụ hôn, rồi tiếp tục nói:
- Anh không những không phạt em còn thưởng cho em đấy, em mau dậy đi, em đã quá lời rồi đáy, đừng giỡn với anh nữa.