Cô vẫn không đáp lại anh. Anh vẫn ôn nhu nhìn cô, anh cầm bàn tay cô lên đặt lên gò má hơi nóng lên của mình:
- Em chẳng phải còn nợ anh một cái đám cưới hay sao? Em bảo em muốn có một tiểu bảo bối mà. Em còn phải cùng anh tập thể dục, đi xem phim, đi du lịch sau khi tốt nghiệp mà đúng không? Không phải em rất thích câu nói anh yêu em sao? Em dậy đi em bắt anh nói mỗi ngày, mỗi giờ anh đều nói mà.
Cô vẫn không đáp, vẫn im lặng, anh không còn điều gì để nói, đôi mắt không thể chịu đựng được, giọt nước không thể đọng lại mà rơi xuống hai bên gò má nóng hổi:
- Vợ, em... đừng... bỏ... anh, làm ơn.
Mọi người đừng từ cửa nhìn vào ai nấy đều sụt sùi, đau lòng, bỗng Lam Lam chạy đến phía bên còn lại của Thi Thi, cô lấy tay quẹt đi nước mắt trên mặt, tươi cười nhìn cô, tay còn lại cầm cánh tay cô lắc lắc:
- Thi Thi, cậu dậy đi nào, hôm nay chúng ta cùng đi mua chiếc vòng tay hôm bữa đi, chiếc vòng cặp ấy, rồi còn về nhà nấu lẩu mới học trong ngày sinh nhật của cậu nữa chứ, cho chồng cậu và tớ thưởng thức, còn đem sang cho ba mẹ chúng ta một ít nữa chứ. Đi thôi.
Cô vẫn im lặng không nói, Lam Lam bây giờ đứng như trời trồng, đôi bàn tay cô vẫn nắm lấy tay Thi Thi, Hạo Thiên đến cạnh đỡ lấy không để cô ngã.
- Chúng tôi muốn ném lẩu của các cô lắm rồi đây. – Hạo Thiên lên tiếng.
- Con gái... dậy đi..., ta và ba con... đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con rồi đây. – Chân Nguyệt khó khăn lên tiếng
- Con gái, ba có mấy vụ án cần con gợi ý đây. – Hàn Thông lên tiếng.
Cô vẫn không đáp lại, căn phòng vẫn lặng thin, Triệu Vĩ lên tiếng:
- Mong mọi người nén đau thương, mời mọi người ra ngoài
Ai cũng rưng rưng nước mắt, đôi chân cứ thế bị chôn vùi và không thể nhích lên nổi. Dù cho Phong Thần có muốn ở lại cũng bị các y tá lôi ra khỏi phòng, anh bây giờ như cái xác không hồn, các y tá phải dùng nhiều sức mới đem anh ra được khỏi phòng. Chân anh vừa nhích ra khỏi phòng bệnh, tiếng ting...ting...ting từ trong phòng phát ra.