Chương 28: Giành giựt

- Tôi sẽ không trái ý cô ấy.

- Vậy là cậu đồng ý sao !?

- Ờ. Khi nào có thể bắt đầu?

- Tùy cậu, nhưng càng sớm càng tốt, càng xa ngày cô ấy bị lại càng lâu càng tốt, ít nhất là 2 tháng

- Được.

Như mọi khi hôm nay anh vẫn ngồi đó làm việc, anh nhìn lên đồng hồ, anh đếm 5...4...3...2...1... Tiếng cửa mở ra, một khuôn cùng nụ cười rạng rỡ, nhìn anh:

- Thần, em về rồi.

- Lại đây. – Anh nhìn cô ôn nhu, nở nụ cười tươi, dang rộng hai tay đón cô vào lòng

Cô đi ngang qua nhanh chóng cất cặp, bỏ giày, chân trần chạy đến chỗ anh, ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh, anh cũng như thế nhanh chóng ôm lấy cô, rồi anh cắn lên vành tay cô, nhẹ giọng bảo:

- Anh sẽ để em phẫu thuật.

- Thật sao? – Cô nhìn anh, ngạc nhiên vô cùng

- Ừm, thật. Không muốn sao.

- Không, không muốn chứ. – Cô nở cười tươi, hai mắt híp lại trông rất xinh

- Em yêu anh, yêu anh, Thần...Moa

Cô hôn lên má anh một cái, rồi nhảy ra khỏi vòng tay anh, tung tang, hát là lá la đi thay quần áo. Còn anh vẫn bất ngờ, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn cô, đôi tai hơi đỏ lên. 1 giây sau anh mới định thần lại, anh nhảy cẩn lên, hạnh phúc, anh chạy nhanh vào phòng đúng lúc cô đang thay áo, anh nhìn ra bả vai trắng ngần, chiếc lưng nhỏ nhắn, anh phóng nhanh như bay lại chỗ cô, cô còn chưa kịp mặc chiếc áo đã bị anh ôm chầm từ phía sau, cánh tay rắn chắc của anh vòng qua eo, hơi thở nam tính đi dọc theo chiếc cổ của cô, cùng nụ hôn ấm áp của anh, cơ thể cô mềm nhũn, cổ cô theo quán tính ngửa ra phía sau đặt lên vai anh, nhắm mắt hưởng thụ. Một lúc sau, anh xoay người cô lại, theo quán tính lại lần nữa bàn tay cô đặt lên vòm ngực rắn chắc của anh, ngực cô áp sát ngực anh, cô nhìn anh, anh nhìn cô, không gian yên lặng, ám mụi đến kì lạ. Cô lên tiếng:

- Sao đấy?

Anh không trả lời cô, đáp lại cô bằng nụ hôn sâu, bàn tay anh vuốt lưng gỡ bỏ chiếc áo ngực, tay cô vòng qua cổ anh, vuốt nhẹ nhàng như muốn quyến rũ anh. Anh xoay người cô đặt cô ngồi lên một cái bàn gần đó, môi anh rời đôi môi sưng đỏ của cô, lướt xuống cổ cắn nhẹ xương quai xanh gợi cảm của cô:

- Ưm...

Tiếng rên của cô nhẹ nhàng vang lên. Căn phòng trầm lắng chỉ còn mùi hoan ái

Hơn một tiếng trôi qua, anh ôm cô nằm trên chiếc giường nhăn nheo, cô nằm trong vòng tay anh nghỉ ngơi. Anh cất tiếng:

- Anh đồng ý cho em làm phẫu thuật nhưng em cũng phải đồng ý với anh một điều kiện

- Nó là gì thế, Thần? – Cô nhìn anh chờ đợi câu trả lời.

Anh nâng cầm cô lên, hôn cô, luyến tiếc rời bỏ đôi môi đó, vút đôi má hơi ửng hồng, ôn nhu nói:

- Em phải nằm trong 30% đó.

Cô cười, vùi đầu vào ngực anh, rồi ngước lên hôn lên môi anh:

- Em còn chưa yêu anh đủ sao có thể thuộc 70% còn lại được chứ?

Nghe cô nói điều này thì mọi lo lắng của anh gần như tan biến hết, anh lật người cô lại, đặt cô nằm dưới cơ thể mình:

- Em đang dụ dỗ anh đấy à?

- Không có. Dậy thôi. Em còn học bài.

- Được rồi.

Cô định xuống giường thì anh kéo cô lại, hôn lên môi cô một lúc lâu rồi mới bảo:

- Đỡ rồi, xuống đi.

- Anh thiệt là...

- ... - Anh cười nhìn cô.

- Đáng yêu quá! – Cô cười khúc khích đi vào phòng tắm

Cô vợ anh cứ như thế này thì anh muốn cô ở luôn trên giường với anh, muốn đem cái dễ thương này cất giấu vào bên trong cơ thể anh để không ai có thể nhìn thấy được.

- Cậu nhóc, hôm nay chỉ có thể tới đây. – Anh nhìn xuống thằng nhỏ hơi cương lên.

Anh đứng dậy, lại cầm điện thoại, điện cho Triệu Vĩ:

- Alo? – Triệu Vĩ bắt máy

- Chúng tôi thống nhất với nhau rồi, khi nào được?

- 3 ngày nữa, được không?

- Ừ được. – Anh định dập máy thì...

- Khoan, bây giờ tôi chuyển fax sang cho cậu, 3 ngày này Ngọc Thi phải được nghỉ ngơi đầy đủ, ăn theo thực đơn tôi đưa

- Ừ.