- Thi Thi từ nhỏ đã bị ốm nặng khi mới sinh vài ngày đó cũng là lí do khiến cho cô ấy bị thế này. Mỗi năm cô ấy bị ít nhất là 1 lần, nhưng có khi cũng lên tới vài ba lần, cô ấy bị thế này vào khoảng tháng 3, tháng 7, tháng 11 . Nhưng tháng 7 và tháng 11 là đôi khi, có năm cô ấy không bị vào hai tháng này, đó lí do tại sao trong những tháng qua bên anh nhưng tới bây giờ anh mới đó.
- Liệu chữa trị cô ấy có hết không? Nếu cứ để thế này thì anh không dám rời cô ấy nửa bước. –Phong Thần lo lắng, nheo hàng mi tâm nói.
- Điều này em thực sự không biết, nhưng khi bị thế này cô ấy phải uống thuốc đúng theo đơn này. – Cô móc trong túi áo ra một đơn thuốc đưa cho Phong Thần rồi tiếp tục nói:
- Thi Thi luôn quan tâm người khác nhưng không bảo giờ để ý đến bản thân, đó là lí do mà cô ấy gần như không chịu mua thuốc, lúc trước cô ấy sợ rằng bố mẹ cô ấy sẽ tốn tiền để mua những đơn thuốc này, vì nó khá đắt nên mọi khi bị như thế cô ấy điện cho em để em giúp cô ấy như đã làm. Và cô ấy phải chịu đựng có lẽ hơn một tiếng đến khi ngất đi thì mới hết và đương nhiên bố mẹ cô ấy không hề biết, họ nghĩ cô luốn uống thuốc đều đặn và đã đỡ bệnh.
- Anh không thể để cô ấy như thế được. Anh sẽ gọi bác sĩ đến giúp cô ấy cứu chữa. – Anh mở điện thoại ra, lướt vào danh bạ tìm kiếm, rồi ngước lên kêu Hạo Thiên:
- Thiên, cậu có số của Triệu Vĩ không?
- Có đây, tớ giúp cậu gọi điện. – Hạo Thiên trả lời
- Nói giúp tớ bảo vợ cậu ta đến luôn.
- Thời khắc này còn ghen. – Hạo Thiên lắc đầu, nhưng vẫn nhanh chóng điện thoại
Triệu Vĩ là một trong những bác sĩ hàng đầu của Trung Quốc và cũng là bác sĩ riêng của Bạch gia và Mạc gia, tuy bọn họ đã từng đi bar, xung quanh đầy phụ nữ chạm vào người họ, nhưng khi khám chữa bệnh thì chỉ một mình Triệu Vũ được động vào cơ thể bọn họ, ngoài ra còn một trợ lí riêng của Triệu Vĩ là Dương Tiến. Triệu Vĩ có ngũ quan tương đối nhưng vẫn còn thua một chút so với Phong Thần và Hạo Thiên, anh đã có vợ và một đứa con trai là Triệu Quân. Phong Thần gọi luôn cả vợ Triệu Vĩ đơn giản là vì không muốn người con trai nào động vào cơ thể Thi Thi, ghen ý mà. Dù sao vợ Triệu Vĩ là Viên Ngọc cũng có chuyên môn tương đương với Triệu Vĩ.
- Cậu muốn làm gì mà kêu cả tôi và vợ tôi đến thế? – Giọng nam trầm ấm của Triệu Vĩ vang lên, bên cạnh là người phụ nữ xinh đẹp, khá quyến rũ đang bé một cậu bé khoảng 5 tuổi dễ thương, khôi ngô tuấn tú.
- Xem bệnh cho vợ tôi. – Tuy tiếp xúc từ nhỏ và cũng khá thân thiết, nhưng anh vẫn khá lạnh lùng khi trò chuyện với Triệu Vĩ
- Chữa bệnh cho vợ cậu thôi mà! Hả!? Cậu nói gì...? Cho vợ cậu!? Cậu có vợ khi nào? – Triệu Vĩ ngạc nhiên hỏi, tiến tới đập vào vai anh
- Ờ thì... chỉ mới đăng kí kết hôn, chưa tổ chức. Mà thôi, vào khám cho cô ấy đi đừng nhảm nữa. Bên này. – Anh hơi ngượng khi nói điều này, dù sao trước đây anh cũng từng nói trong đám cưới Triệu Vĩ : "Cưới vợ chỉ thêm khổ mà thôi" thế mà bây giờ haizzzzz.
Viên Ngọc vào trong khám bệnh cho Thi Thi, sau một hồi thì cô đi ra cùng ngồi xuống ghế nói chuyện với mọi người
- Căn bệnh cô ấy là căn bệnh hiếm gặp, cơ mà có phải lúc nhỏ cô ấy bị sốt cao nhưng không chữa trị đúng không?
- Vâng, đúng ạ - Lam Lam nhanh chóng đáp.
- Đó là lí do, còn một cách có thể giúp cô ấy đó là phẫu thuật, nếu không phẫu thuật thì cô ấy cả đời sẽ bị như thế và không được quyền làm mẹ, nếu mang thai thì chỉ giữ được một trong hai người, đây là điều chắc chắn.
- Thế phẫu thuật cho cô ấy đi, bao nhiêu tiền tôi cũng lo được. – Phong Thần gấp gáp đáp
- Ở đây vấn đề không phải là tiền bạc, tuy phẫu thuật cô ấy sẽ khỏi và có thể mang thai tuy hơi khó nhưng tỉ lệ thành công chỉ 30%, nếu không thành công cô ấy mất mạng hoặc sống cuộc sống thực vật. Vì vậy anh phải suy nghĩ cho kĩ, nếu đồng ý thì hãy quyết định trước khi cô ấy bị lại khoảng 2 tháng.
Một khoảng lặng, không gian trở nên khá nặng nề. Bồng tiếng cười trẻ nhỏ phá tan không gian này. Họ bước vào phòng thấy Thi Thi cùng chơi với Triệu Quân. Triệu Vĩ và Viên Ngọc bước vào chào hỏi Thi Thi và cũng không quên giới thiệu đôi chút về họ, nhưng họ chỉ nói rằng mình tới đây thăm Phong Thần ngoài ra không nói gì đến việc khám bệnh cho cô.
- Thôi tụi chị đã ở đây khá lâu, bây giờ cũng trễ chị về trước. Triệu Quân về thôi! – Viên Ngọc đứng dậy chào rồi nhẹ nhàng bế thằng bé, nhưng nó có vẻ không chịu buông ra, ngược lại còn bu chặt lấy Thi Thi, nũng nịu bảo:
- Mama đại nhân, cho con ở đây cùng chị ấy đi! – Cậu bé ôm cổ cô, còn hun chụt vào má cô.